Trang 4 trong tổng số 15
Rõ ràng Toàn gãi đúng chỗ ngứa của Ngọc. Từ lâu rồi, thấy bạn bè qua một lượt, ai cũng có xe cộ, lái đi chỗ này chỗ nọ vi vút~ còn mình thì cứđi xe buýt hoài, chuyện gì cũng nhờ vả người ta thiệt phìên. Lời mở hơi của Toàn thật là đúng chỗ. Nhưng nhớ tới chiếc xe của Toàn quá rộng quá dài. Tốt hơn nên ố~ nghị Toàn mượn chiếc xe khác nhỏ hơn dạy mình. Nghĩ vậy, Ngọc nói:
- Xe anh lớn quá, làm sao Ngọc học được? Phải chi có chiếc xe nhỏ hơn thì tốt quá.
Câu chuyện có vẻ suông sẻ, Toàn đưa tay đặt vào trán suy nghĩ. Bỗng anh ta à như tìm ra giải pháp:
- Anh sẽ mượn một chiếc xe nhỏ của người bạn để tập cho Ngọc.
Thấy không còn lý do để khiếu nại gì nửa, Ngọc bắt qua chuyện khác:
- Bộ nghỉ phép không đi chơi đâu sao mà tính chuyện lái xe?
- Chơi ở đâu cho bàng ở nhà mình..
Câu nói ngụ ý hai nghĩa của Toàn khiến Ngọc đâm ngượng. Nàng làm nghiêm mặt lại, vuết vuốt tóc như ngầm phản đối cái ý đen tốỉ của Toàn.
Ngay ngày sau đó, Toàn kiếm đâu được một mớ bài thi viết lái xe tủ, anh ta đưa cho Ngọc, chỉ bảo những mánh khóe học vừa nhanh vừa gọn. Lơi vào ý ra, Toàn cố gắng tạo một thân thiện thầy trò để dẫn Ngọc làm quen với những mật thiết qua lại. "Mình cũng là thầy chớ bộ!"
Rời khỏi DMV, Cầm được cái bàng viết lấi xe trên tay, Ngọc sướng quá chừng. Trong khi đó, Toàn còn sướng hơn nữa. Bởi vì mai nay đây, anh ta sẽ có dịp thực hiện "kế hoạch" dạy lái xe thực hành cho Ngọc. Đoạn đường này thật gay go, nhưng cũng là mức ăn thua của Toàn. Còn Ngọc thì nghĩ khác lại: "Thây kệ thằng chả, mình chắp được cẳng rồi mình vù đi chỗ khác." Hai bên đều có những tính toán riêng tư nên cả hai cùng sướng cho đìêu thầm kín của mình.
Không chần chờ lâu được nữa, cách một ngày sau đó, Toàn đi đổi ở đâu được chiếc xe Chevette nhỏ thay vào chiếc xe Oldsmobile của anh ta. Toàn bương bả chạy về nhà hối Ngọc chuẩn bị tập lái xe.
Toàn đưu Ngọc tới một parking vắng vẻ nàm trên đường Westminster. O đâykhời đáu cho Ngọc tập "nhấn ga đạp thắng."
- Em phải tuyệt đối nghe lời anh, Toàn ra cái đìêu hớp hồn Ngọc trước.
Ngọc gật đâu. Nàng đang hồi hộp về môn học nhìêu rắc rối này. Toàn nhập đề ngay với hai cánh tay đói khát từ lâu:
- Em phải cầm tay lái như thế này. Vừa nói Toàn vừa kẹp vòng tay Ngọc lại. Tay Ngọc bọc vào vòng tay lái Tay Toàn cuốn tròn vào vòng tay Ngọc, như con rắn uốn quanh cành cây non. Toàn bóp bóp hai bàn tay nõn nà người đẹp:
- Em phải nắm thật nhẹ, dịu dàng cởi mở, đừng chặt quá khó đìêu khiển.
Ngọc nới lỏngvô-lăng, nàng có cảm giác dễ chịu hơn. Chiếc vô-lăng tròn nhẵn bóng, Ngọc xoa nhẹ trên đó, vuốt tới vuốt lui theo lời "huấn dạy" của Toàn.
Cửchỉ của Ngọc chỉ có vậy, thế mà Toàn rùng mình, không phải anh ta sợ những bất trấc sắp tới, mà bởi ý nghĩ đen tối nào đó khiến anh ta tự cảm thấy "đã" rồi cươi bẻn lẻn.
- Anh cười gì vậy Toàn?
- Có gì đâu, thấy em o bế tay lái anh mắc cười quá.
Ngọc buông hai tay ra, nhìn xuống chân, hỏi:
- Cái nào là thắng, cái nào là ga anh?
Toàn từ tốn trả lời:
- Ngọc đừng cóvội biết những cái đó, hấp tấp không bao giờ nên việc cả.
Ngọc ngẩng đâu lên nhìn Toàn, chờ đợi. Toàn châm điếu thuốc hút lấy bình tĩnh:
- Ngọc phải tập tại chỗ trước, cho thật đều tay đều chân, rồi mới có thể cho xe lăn bánh được.
- Thì nãy giờ em chả tập là gì?
Toàn giả vờ gắt gỏng:
- Ngọc phải quen với tay lái, với thắng, với ga, rồi tới đèn quẹo, lúc đó mới bắt đầu nổ máy chạy được...
Như chưa bàng lòng với lối giảng đạy trừu tượng đó, Toàn nhấn mạnh:
- Chiếc xe như con người, em phải biết nó cho rõ rồi mới đìêu khiển được. Người ta thì có trái tim, đôi mắt và tình yêu. Xe thì có tay lái, cái đèn và ga thắng. Ngọc nhấn mạnh quá xe sẽ vọt, muốn hãm lại phải cần đạp thắng. Muốn trúng đường phải bẻ tay lái, cần báo hiệu cho người ta phải làm đèn.
"Rõ ràng là anh chàng này cù cưa", Ngọc nghĩ như vậy "Hắn chỉ toàn nói không, chưa thấy chỉ gì cả." Ngọc sốt ruột:
- Em đã quen với những gì anh chỉ rồi, bây giờ tới đâu nữa đây?
Toàn khẽ vỗ đùi Ngọc:
- Em sao nóng nảy quá, phải từ từ chứ. Anh còn nóng hơn em...
Câu nói ngụ ý hai nghĩa làm Toàn khoái ra mặt. Anh ta nheo mắt với Ngọc:
- Ngọc ngồi bật ra đằng sau một chút, đừng để ngực sát quá với vôlăng, không tốt.
Mắt Toàn cùng lúc đó "đia" thẳng vào ngực Ngọc, thiếu đìêu muốn dùng tia nhãn quang dục vọng đẩy lui bộ nhũ hoa của người đẹp.
Ngọc ưỡn người ra xem có đụng vào vô-lăng hay không, xong nàng nhích lại, đưa tay che phía trươc ngực như cân đo khoảng cách. Toàn không bỏ dịp. Anh ta dơ bàn tay "rạm" của mình ra, co cụm mấy lóng lại ngay giữa vô-lăng và ngực Ngọc, rồi anh ta búng dài ra, nói:
- Phải xa một gang rưỡi, Ngọc nhớ nhá...
Cái rưỡi của Toàn thật là thần tình, dường như có tính toán sẵn. Giống cái lò xo chữ U, bật vô bật ra, Ngọc cứ phải giật tới giật lui tránh né. Không phải nàng sợ gì sự đụng chạm thường tình này, nhưng nhìn mấy ngón tay hơi thô bỉ của người đàn ông mình không thích, tự dưng Ngọc ớn ớn. Tâm lý người đàn bà kỳ quặc lắm, đã chịu là cho hết. Đã không ưa rôi, sợi lông cũng tiếc. Trường hợp Ngọc là như vậy. Con cua thì muốn kẹp, cục mồi lại lắc lư, hoạt cảnh này thật là khôi hài. Cuối cùng Ngọc lại ngồi lì ra, trững mởn cho Toàn rả mồ hôi khoái, xong cũng đành cho hắn khều vài phát "ăn nhằm gì đâu, Quả là "khí tồn tại não", căn bệnh này khiến cho người ta như thằng khờ. Toàn mê man với sáng kiến của mình. Anh quên rằng mình đang dạy lái xe, cứ tưởng như đang xem... xi-nê không bằng. "Đồ nghề" của người ta để trước mặt, mà Toàn cứ chụp chụp như bong bóng treo cành. Ngọc nhột về thái độ vụng về của gã đàn ông lâu ngày thiếu chất âm. Nàng xụ mặt xuống, hổ thẹn:
- Được rồi, được rồi, Ngọc biết rồi.
Ngọc dơ tay đuổi con "rạm" của Toàn sang bên. Bây giờ Toàn mới giật mình thấy mình hơi quá lố. Hai ngón cẳng cái của Toàn nãy giờ dồn nỗ lực cho đôi tay nên máu chạy không đều, đâm ra tê cứng. Tay Ngọc đánh khẽ vào tay Toàn, nhưng tự nhiên cái chân anh ta động đậy Dòng âm điện truỳên đi thật nhanh. Toàn giật cẳng trái sang bên thật mạnh, làm như kinh phong. Tay Toàn vô ý chạm vào kèn xe kêu "bí bo".
Cả hai đêu giật mình. Mỗi người theo một ý nghĩ khác nhau. Toàn thì những tưởng mình chạm mạnh quá vàokhu vực cấm địa bị báo động, còn Ngọc thì nghĩ ràng đó là tiếng kêu uất ức của con thú vồ mồi chưa thỏa khát vọng. Nhưng dù sao trong trường hợp này vẫn có lợi cho Ngọc hơn.
Không khí "hỗn loạn" trong chiếc xe trở lại bình thường. Toàn ngồi yên ở vị thế cũ. Anh ta thở mạnh, trục xuất ra khỏi người chất lợn cợn bị khuấy động lên lúc nào không biết.
Toàn đang ngẫm nghĩ về chứng bệnh quái dị của mình mà bạn bè thường đàm tiếu. Bạn bè Toàn đặt cho anh ta cái tên là "Toàn hốt". Hễ cứ thấy gái là nổi cơn sung lên, quơ quào như con ma đói, mà khi sáp vào chỉ được cái xào khô, xào lạt, xào lung tung bất kể gì "nguyên tắc như một thằng khùng đói yêu, thèm rờ rẫm, nặn nọt, chừng chợt tỉnh thì bẻn lẽn thẹn thùng...
Mấy ngày nghỉ, Toàn tiêu xài thời giờ vào công việc dạy lái xe cho Ngọc. Nhìêu năm qua chưa bao giờ Toàn thấy thời gian nghỉ ngơi của mình có ý nghĩa như lần này. Vừa được giải trí không mất tìên mà thích thú thì tột độ.
Ngay từ clâu, Ngọc dọn về share phòng nhà Toàn, anh ta đã "chấm" ngay đối tượng này. Từđó Toàn quyết tâm chinh phục Ngọc bằng mọi cách. Mặc dù trong cuộc chiến "âm dương" có nhìêu gay cấn và Ngọc cũng không thuộc loại "chè" dễ ãn, nhưng Toàn vẫn không nản lòng. Anh ta mở thật nhìêu ồ phục kích, hy vọng Ngọc lọt vào bẫy. Ngọc càng tránh né, Toàn càng hăng hái tấn công. Nghĩ mình là chủ nhà, ở thế thượng phong nhìêu mặt, Toàn lạc quan trong mọi ìân thất bại.
Lần này thì ít ra cũng gỡ gạc được, dù sao cũng chấm mút chút đỉnh. Cái tay, cái chân, cái ngực, cái đùi. Rõ ràng anh chàng này bị cái bệnh thích "phóng dê" và sờ mó.
Ở cái tuổi của Toàn, đáng lẽ trầm tĩnh hơn, chững chạc hơn nhưng trái lại cứ thấy gái là rạo rực con lợn lòng muốn tru tréo. Từchỗ đó Toàn rất khó mà bắt được bồ, Dù là "bò lạc." Cũng cần giải thích thêm chữ "bò lạc',: Chữ này có từ năm xưa, cái thời mà các cậu sinh viên học sinh, mấy anh chàng độc thân mướn phòng ở một mình, chìêu chìêu tối tối xách xe chạy nhông, thấy cô gái nào lớ quớ ngoài đường ngoài xá, trong rạp chiếu bóng hay công viên là mấy chàng sáp vô, thả lời ong bướm, và sau đó chiêu dụ mang về phòng "lai rai tà tịt."
Ở Mỹ, nghề "bắt bò lạc" coi như lỗi thời, bởi vì không gian thời gian đã có khác, cuộc sông phức tạp hơn bội phần. "Thả dê" bậy bạ, "bò lạc" đá hộc máu. Cho nên cách hay nhất của dân làm ăn khấm khá mà lại thích "nhâm nhi" là tìm mướn một căn nhà có vài ba phòng ngủ khang trang tiện nghi, rồi cho share lại, thế nào cũng có vài ba con "bò lạc" vào. Lúc đó mới tìm cách ve vãn tấn công. Toàn ộang áp đụng đúng thế võ đó. Kỳ này gặp "con bò" non nhưng cứng sừng, tương đôi làm Toàn cũng hao tốn công sức của anh ta hơn như dự tính.
Từ tám năm nay, Toàn mang chứng bệnh kỳ lạ: Mất khả năng làm tình. Lòng thì lúc nào cũng sôi sục, thấy gái nào coi được được là anh ta tơm tớp, muốn nhảy vào chớp ngay. Nhưng khi chớp được, chàng ta như con bướm, bỏ vòi nhỏ xíu, xục xạo có tí tẹo rồi cũng chớp cánh chịu thua. Toàn rất đau đớn về cái chuyện "trời khiến" này. Tốn không biết bao nhiêu tìên cho thầy bà hốt thuốc thang, nhưng chứng nào tật nấy. Bệnh của Toàn còn tệ hơn: "khóc ngoài quan ải." ~ít ra khi đưa "quân" vào "ải" rồi mới khóc. Còn Toàn hễ thấy "địch", tay chân quơ quào lấy thế, vũ khí chuẩn bị rút ra là đã 'dạn nổ trong nòng." Vũ khí của Toàn lại thuộc loại "ngâm không thấy nở". Còn thua cả hột é, đười ươi. Nghêu sò có mở miệng, cái nĩa tà dấu cứ trơ trơ, xâm đại xâm càng vào, gãi ngứa đối phương chưa tới nửa giây là đã.. bùi ngùi. Thiệt tội nghiệp cho Toàn, rõ ràng là "trời khiến." Không gì đớn đau cho bằng thấy thịt thấy cá nhlễu núớc miếng, mà không ăn được. Chẳng thà như cái cây chết, khô rễ, khô lá, khô cành, khô nhựa. Đằng này rễ chết mà cành lá xum xuê, nhựa căng rào rạt. Có lẽ phải ở trong cảnh của Toàn mới thấm được nỗi đớn đau, uất nghẹn. Bạn bè không hiểu Toàn đều rất ghét chàng ta, về cái tánh hay "bốc hốt". Nhưng biết làm sao hơn, khi mang chứng bệnh "trời cho" như Toàn. Anh ta còn sống được, còn cốgắng bình tĩnh làm việc được cũng nhờ vào "phụ đề" bốc hết mà thôi.
Người chung quanh ít ai hiểu được Toàn có chứng bệnh kỳ lạ đó. Ngoại trừ người vợđầu ấp tay gối của Toàn đã bỏ chàng lấy chồng khác cách đây bảy năm, sau một năm chịu dựng cảnh mỡ treo miệng mèo, mà mèo thì cứ dùng râu ủi ủl qua loa. Người đàn bà nào cũng vậy, ngoài tình yêu còn có tình duc. Tuổi xuân xanh của họ đáng giá ngàn vàng, đâu lẽ buông xuôi cho gió đẩy gió đưa? Toàn cũng hiểu được đìêu này, cho nên ngày vợ quyết định sang ngang, Toàn cho bà ta một số tìên để lo cho hai đứa con đòi theo mẹ, với điêu kiện là phải lấy chồng ở nơl xa ngoài nươc Mỹ.
Cùng tắc biến, Toàn tìm được cãn nhà như ý muốn, có bốn phòng kể cả cái garnge, Toàn ở một phòng, cho hai chàng thanh niên share hai phòng, phòng còn lại để dành cho phụ nữ độc thân hoặc bà góa thuê. Phòng này, Toàn hiểu ngầm là căn phòng trị bệnh của chàng. Kẻ đến người đi, năm rân bảy lượt, không ai ở với Toàn lâu cả. Ai đến ở một thời gian Toàn cũng tìm cách ve vãn sơ múi, nhưng cuối cùng rồi cũng đành phải ra đi. Có nhìêu chị tham tìên, thấy Toàn có đời sống cũng khá tươm tất, định chịu đấm ăn xôi với chàng. Nhưng cú đấm của Toàn quá nhẹ, nhẹ đến độ như là không đấm. Chính vì vậy ăn xôi cũng mất ngon. Thói thường là như vậy đó. Có những loại phụ nữ thích chịu đòn, đàn ông đánh trúng họ phải đánh cho thật mạnh. Trúng ngay huyệt đạo dù có oằn oại cũng còn hơn bl đánh gió, đánh tơ lơ mơ kiểu gió thổi cây run, phơn phớt heo may, chẳng khác nào như chọc giận người ta, ai mà chịu được. Đặc biệt ở Toàn, chàng không thích gái bụi đời. Lòng chinh phục ở nơi chàng còn rất mạnh. Chàng y hệt như con mèo khoái vờn mồi, dùng đủ mọi thủ đoạn để chiến thắng, cho dù chiến thắng hờ hững, chiến thắng không chiến công. Chiên thắng vòng ngoài rồi tới đâu thì tới...
Mấy ngày học lái xe với Toàn, Ngọc nhột nhạt không thể tả được. Toàn lợi dụng mọi cảnh mọi tình để va chạm vào cơ thể Ngọc, nhìêu khi trắng trợn kỳ cục. Toàn như là con thú đói tật nguyên, quơ quào tùm lum. Ngọc thì sợ tai nạn xảy ra khi tập lái, nên đành trơ trơ cho Toàn khều móc. Nàng cũng đã định bụng rói: "Thí cô hồn cho thằng cha này muốn làm cái gì thì làm, miễn sao lấy bằng lái xe xong, có chân có cẳng rồi "dù" đi chỗ khác."
Mặc dù tật nguyền về tình dục, nhưng đầu óc Toàn rất tinh anh. Mấy ngày tập lái xe cho Ngọc, thấy cô nàng ù lì tự do cho anh ta sờ mó tùm lum nhưng tình ý không có vẻ gì khoái lắm, Toàn cũng đoán được rằng đây chỉ là ân huệ miễn cưỡng, kẹt lắm Ngọc mới ban phát cho mình. Toàn cũng manh nha biết thêm rằng khi đạt được bằng lái xe, thế nào Ngọc cũng chạy trốn mất tiêu luôn. Nghĩ vậy, Toàn quyết định một kế hoạch "mạnh bạo" để "hốt hụi chót" trước khi Ngọc "chạy làng".
Đêm nay ngoài trời mưa gió tơi bời. Trong lòng Toàn trái hẳn lại, lửa tình nóng phừng phực. Ngày mai, Ngọc sẽ thi lái xe. "Nhất định phải bợ cho bàng được." Toàn gọi Ngọc ra phòng khách, viện cớ là để ôn lại những bài thực tập trước khi đi thi. Ngọc không có lý do gì từ chối "hảo ý" này. Nàng nai nịch hẳn hòi chờ ứng biến với "giám khảo" Toàn. Toàn ra lệnh Ngọc ngồi lên loveseat, tưởng tượng đó là yên nệm xe. Anh ta làm mấy dấu hiệu tay, rồi bảo Ngọc tập theo:
- Quẹo trái. Ouẹo phải. Ngừng. Đậu... Ngọc đang cố gắng bắt chước Toàn gần như đúng 100% Nhưng Toàn đâu có bằng lòng dễ dàng như vậy. Anh ta nắm táy Ngọc đưa lên đè xuống:
- Phải như vầy, như vầy... Ngọc có vẻ uể oải quá...
- Ngọc hơi mệt, bởi mấy ngày trước tập nhiều quá, thần kinh căng thẳng...
Vừa trả lời Toàn, môi Ngọc lại trề ra hai hàm răng khép nhẹ vào, đầu lưỡi nhô ra đỏ hói. Rõ ràng là không muốn mà lại khiêu khích người ta. Môi với lưỡi Ngọc như hai bóng đèn dục vọng chiếu thẳng vào mắt Toàn. Tim anh ta đập không đều nữa, hàng rào xảo thuật cố gắng giữ bấy lâu nay bị con lợn lòng phá sập. Toàn nhảy thẳng vào Ngọc như một cái lò xo bật mạnh, miệng thốt mấy lời phều phào:
- Ngọc ơi, Ngọc ơi... Anh yêu Ngọc quá. Cho anh đi Ngọc, cho anh đi Ngọc...
Ngọc giật mình sững sờ, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Toàn ôm ngay eo ếch. Anh ta qụy xuống, đâu úp vào phần dưới thân thể Ngọc. Đèn trong phòng lúc này gán như mờ lại? mắt Toàn phủ một màn tối che khuất cả hổ thẹn.
Thật tình Ngọc không ngờ Toàn lại có thái độ hung hăng đến như thế. Như một kịch sĩ trên sân kháu, mới đàng hoàng thước tấc đó, bỗng phụt đèn màu, ông Toàn chủ nhà trở thành con thú đói khát yêu dương. Giọng điệu ông thầy lái xe chưa đầy nửa phút đã biến đi đâu mất. Bây giờ trước mắt Ngọc là một tội nhân đang khóc lóc xin xỏ "tí ấy."
Ngọc lắc lắc người cho Toàn lỏng ra, nhưng Toàn cứ ôm lấy mông Ngọc cứng ngắc. IIai cánh tay Toàn như bị điện âm giụt không còn kéo ra được nữa. Ngọc thì rát hình tĩnh, nàng đứng lặng yên. Có lẽ đang vận dụng trí não giải quyết cho êm thỏa cái nạn "làm ẩư' này. Dù sao thì mình cũng phải đứng, đứng thì mình sẽ ở thế thượng phong. Nếu ngồi xuống hay ngã ra, nguy hiểm hơn nhìêu. Hắn tưởng mình chịu, hắn sấn thêm nữa thì hư hết.
Ngọc càng lắc mông, vòng tay Toàn được dip cọ sát nhuyễn hơn. Cây cột đứng yên đâu có bằng cây cột động đậy? Toàn có cảm giác một con sâu lông mướt bò bò trên hai cánh tay, mắt anh tưởng tượng những bọt xà bông màu đang lơ lửng rôi sa vào con ngươi, dịu dàng và ngứa quá trời. Hôi còn nhỏ se lông ghèn cũng
không tê lê mê như vậy.
Hoàn cảnh Ngọc lúc này thiệt là khó xử. Phải chi nàng ngu muội và hạp nhãn với ông chủ nhà thì "thí mẹ nó một hai phát, ăn nhằm gì". Đàng này, Ngọc lại không "khoái" Toàn một chút xíu nào. Toàn cựa quậy bao nhiêu, Ngọc ngứa ngáy khó chịu bấy nhiêu. Ngọc chỉ thương hại Toàn, tội nghiệp Toàn, và mang một chút ân nghĩa về cái phòng cho share, về một vài vật chất Toàn cung phụng cho nàng, và mới đây Toàn đã bỏ công bỏ của "dượt" cho nàng thi lái xe. Thi thì chưa thấy đậu, tối nay Toàn đã muốn "đóng dấu" vào bằng lái xe của nàng. Nghĩ nhưvậy, Ngọc phải làm bộ xuống nước nhỏ và dùng nước mắt nhễu xuống, hy vọng làm dịu ngọn lửa tình bệnh hoạn của Toàn. Ngọc cúi thấp xuống, vỗ khẽ vào vai Toàn:
- Anh Toàn à, từ từ chớ anh. Ngọc có tiếc gì với anh đâu, nhưng phải nơi phải chốn mới được...
Toàn vẫn như chưa nghe thấy gì, anh ta dùng đầu chúi nhủi vào hai gọng kềm chân Ngọc. Anh ta lắc lư càng ngày càng Tnạnh, kiểu cái đầu rắn hút vào bụi cây vừa tìm mồi, vừa tránh thú dữ khác.
Nếu là cặp tình nhân yêu nhau ân ái, thì cái cảnh này diễm tình biết mấy. Nhlmg ở đây, một người thì đói khát làm căng, còn một người thì chỉ muốn dàn xếp cho êm thắm. Tiếng nói của Ngọc không lọt được vào tai Toàn lời nào. Tuy nhiên, bàn tay Ngọc vỗ nhẹ nhẹ vào vai Toàn có hiệu quả thấy rõ. Toàn ngước đâu lên, gặp đôi mắt Ngọc rọi xuống. Hai khoé mắt nàng long lanh ướt, không biết bởi cám động hay sợ hãi, khiến Toàn hơi chợt tỉnh. Nhưng Toàn vẫn không đứng dậy được. Anh ta đang "kẹt phé." Con "bồi bích" của anh đang giương ra nóng hổi (mặc dù không bằng ai, nhưng tự thâm tâm của Toàn thấy nó kỳ kỳ, nó lộ liễu một cách... man rợ! Cái thời còn nhỏ đi học bằng xe bus, lên chỗ đông người, con "bồi bích" của Toàn cọ sát trúng mấy cô nữ sinh cũng giương ra tầm bậy tầm bạ như vậy, báo hại khi xe dừng ngay ở trạm nhà, Toàn không dám xuống xe, mà phải đành đi lố một đoạn đường rồi lội bộ ngược trớ lại.
Đứng lâu quá cũng hơi mỏi cẳng, lắm lúc Ngọc muốn khuỵu xuống, nhưng tưởng tượng lúc ấy Toàn được nước, "nhập nội" kỹ hơn thì ghê quá! Hai chân Ngọc cứ run run vì mỏi mệt, nhưng Toàn cứ tưởng lầm là người đẹp xúc động. Anh ta cho bàn tay du lịch từ trên xuống dưới. Khi tới bàn chân Ngọc, anh ta dừng lại, bóp bóp mấy cái ưu ái quá chừng, cứ như mấy thằng cha đấm bóp giác hơi không bằng. Sẵn dịp này, Ngọc xoay người vùng ra một phát thật mạnh. Toàn chúi người về phía trước, tá hỏa tam tinh, tỉnh cơn điên mê muội. Con mồi xổng nhanh khỏi tầm tayToàn, Toàn đưa mắt lờ đờ nhìn Ngọc có vé tức tối đi vào phòng. Cổ Toàn bỗng dưng nấc nấc lên mấy tiếng đau khổ. Anh ta để người bèo nhèo như thế lết lết vào phòng tấm. Không cần biết nước nóng hay nước lạnh, anh ta mở ra ào ạt với nguyên bộ quần áo đắt tìên vừa mới mua mấy ngày trước, chuẩn bị cuộc tấn công nổi dậy đầu hôm.
* *
Suốt mấy đêm liền sau khi đậu bàng lái xe, Ngọc không ngủ được. Hình ảnh thiểu não của Toàn, cơn đói khát tình dục táo bạo của người đàn ông chủ nhà khiến Ngọc suy nghĩ miên man. Thường thường thì không đến nỗi gì, đằng này Toàn trổ mòi "bạo động" như vậy thiệt là bất ổn. "Ra đi, nhất định phải rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, nhưng đi đâu bây giờ? Thìệt là rối rấm". Mỗi ìân gặp khó khăn bí lối, Ngọc lại giở "cẩm nang" bói dịch của thầy Phú Sĩ đã ghi chép cho nàng ra đọc.
Lần mò tìm kiếm phía tận cùng của hộc bàn, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ, mấy dòng chữ viết nguệch ngoạc như dấu chân con dế búng trong hũ tương của thầy: "Trong năm này người nữ gặp bất trắc về nơi ăn chốn ở, phải rời xa nơi đó kẻo có tai ương. Thầy đoán thiệt trúng, Ngọc đang gặp con kỳ đà loại trúng gió cứ theo mơn trớn hoài, kiểu này có ngày sinh tai ách thực. Mấy dòng trong cẩm nang của thầy khiến Ngọc liên tưởng tới câu thòng dặn dò của thầy lúc trước: "Chừng nào kẹt lắm, đến nhà thầy ở tạm, tháy luôn luôn có một phòng trống dành cho người đang trong cảnh khó xử, Nhớ tới đây, mắt Ngọc sáng rực lên, thiếu điều muốn đốt cháy chăn nệm giường. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu cạp điều. Thầy Phú Sĩ quả là kỳ tài, giỏi cả quá khứ lẫn vị lai, còn biết rành người ta sẽ gặp bất trắc về nơi ân chốn ở.
Trang 5 trong tổng số 15
Ngọc còn nhớ thêm, thầy cũng từng nói: "Số nàng có Mả Tế Bân, nghĩa là hễ gặp chuyện khó khăn thì có quới nhơn phò trợ." Qưới nhơn trong trường hợp này đúng là thầy. Ngọc xè bàn tay yếu đuối, mong manh, đánh đét vào đùi một phát, tự sướng ên một mình. Nhờ thầy, mình đã được soi sáng con đường tương lai. Nàng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, giải quyết theo hướng thầy chỉ là chắc ăn lắm rồi.
Lợi dụng lúc Toàn không có mặt ở nhà, Ngọc run run bấm số điện thoại của thầy Phú Sĩ:
- A-lô, xin cho gặp thầy đi.
Đầu giây bên kia có glọng eo éo nhừa nhựa trả lời:
- Ai đó? thầy đây?
Ngọc mừng húm thiếu điều cà lăm:
- Em là Ngọc đây thầy?
- Ngọc nào vậy?
Sợ líu lưỡi Ngọc phun một hơi vào máy:
- Ngọc, bạn Loan lúc trước thầy coi đó, thầy nói em sẽ gặp bất trắc về nhà cửa đó...
Bên kia đâu giây có tiếngvỗ tay vào trán phèm phẹp:
- Phải Ngọc trắng trắng, một con, không chồng đó phải không?
Ngọc ngưng nửa giây, nuốt ực nước miếng, thán phục cái tài nhớ dai mà còn nhớ cả chi tiết của thầy. Ngọc nói hấp tấp:
- Thầy coi em đúng quá thầy ơi, bây giờ em cần dọn nhà gấp...
Tới đây, Ngọc nghe có tiếng reng nho nhỏ xen vào máy của thầy.
- Chờ, chờ thầy một chút.
Ngọc ôm chiếc máy tựa cứng vào cổ, để thầy nghỉ xả hơi. Bên đây, thầy Phú Sĩ để máy xuống, đi vào buồng tắm rửa mặt. Thầy không quên soi vào gương ngắm mặt lại Ngọc nghe có tiếng húng hắng trong máy, biết thầy sắp sửa tiếp chuyện lại. Nàng vểnh lỗ tai cố nghe.
- Thầy xong rồi đó, Ngọc nói đi. .
- Lúc trước thầy nói nhà thầy có phòng trống, bây giờ cho em share chỗ đó được không?
Thầy không trả lời ngay, ra chiều suy nghĩ:
- À, à cái chỗ đó hả? Được, được. Mà chừng nào tới?
Ngọc mừng rộ lên, nàng cười thỏa mãn với ống điện thoại vô tri:
- Ngày mai được hông thầy?
- Ngày mai hả, ờ thì cứ tới đi, nhớ báo cho thầy biết trước nghen!
Lúc này phải chi có thầy trước mặt, Ngọc sẽ bâu vào cổ, vào vai thầy để tỏ thái độ tri ân. Nhưng chỉ là tiếng vi vi theo vô tuyến điện vọng lại. Ngọc đành "cám ơn, cám ơn thầy."
Buông ống điện thoại, Ngọc khoái tỉ, nằm bật lên giường, mối ưu tư vê chuyện nhà cửa bay biến vào khoảng không. Ngọc thấy nhẹ hẳn người, tưởng tượng như mình đang trần truồng lơ lửng trên chín tầng mây. Bốn bức tường như có những bàn tay vô hình vói ra bắt tay nàng thân thiện. Chiếc gối dài vô tri nãy giờ nằm nghe chủ nói chuyện, được Ngọc ôm cứng vào lòng. Ngọc dúi mặt vào đó che dấu một cái ngáp. Cơn buồn ngủ kéo tới, ru Ngọc nặng nề, nhưng Ngọc vẫn chưa chịu buông xuôi. Nàng bắt đầu ngồi dậy lục lạo mớ quần áo vất bừa bãi trong phòng. Trí Ngọc hoạt động một cách tích cực. Nàng vẽ ra những sắp xếp, cái nào cho vào chỗ nào, cái nào phải vứt đi. Dụng ý của Ngọc là chỉ mang theo những đồ nhẹ, tối cần cho việc ra đi.
Còn nữa, phải xử sựvới Toàn như thếnào đây? Mấy ngày qua, anh ta dường như hổ thẹn mỗi lần gặp Ngọc. Người Toàn đã là đà, sau vụ "làm ẩư' thất bại, anh ta có vẻ "nhão" hơn. Toàn đang dùng thếvõ "bi thảm" hầu Ngọc mềm lòng. Mà Ngọc mềm lòng thiệt, mềm tới độ nàng tính nước rut lui, chuồn êm khỏi nhà ông chủ đáng thương. Dù sao cũng phải báo cho người ta mấy lời. Tiện nhất là sáng hôm sau, trước khi lên đường để lại cho Toàn mấy lá thu. Nghĩ vậy, Ngọc ngồi vào bàn viết:
"Kính anh Toàn. Ngọc có người bạn gái mới quen, Ngọc dọn về ở chung với cô bạn cho có chị có em. Ngọc nghĩ rằng đi như vậy là đột ngột, khiến cho anh có thể buồn Ngọc, nhưng chẳng thà vậy còn hơn. Ngọc thấy mấy lúc gần đây, giữa mình với nhau có nhiều chuyện bất tiện quá. Nói ra thì khó, mà nếu dây dưa thì không tốt đẹp gì. Biết rằng bên Mỹ này lúc vào lúc ra đều phải thưa trình với chủ nhà, nhưng Ngọc vốn dĩ coi Toàn như một người anh. Ngọc đi, chỉ mang theo đồ đạc cá nhân của mình, tuyệt nhtên không đụng chạm một thứ gì khác của anh cả. Nếu anh có giận Ngọc, cũng xin anh tha thứ. Chìa khóa phòng, Ngọc trao trả lại anh, treo nơi tường, cạnh tấm lịch. Khi nào có số phone mới, Ngọc báo cho anh biết. Xin anh thông cảm cho Ngọc."
Thơ viết xong, Ngọc đọc đi đọc lại nhiều lầ. Nàng rất hài lòng với lời lẽ trong ấy. "Chỉ viết như vậy thôi, không làm sao khác hơn nữa được." Dù sao, mấy tháng ở nhà Toàn, Ngọc cũng được giúp đỡ một ít về tìên nhà cửa. Cái bằng lái xe có được cũng nhờ Toàn. Ngặt nỗi, anh chàng này "mám sực" quá, thấy người ta không nói tưởng là chịu đèn nên ra tay vội vã, dồn dập, nhiều khi thô bạo. Rời khỏl nhà Toàn, hành động này như một trả lời: "Không chlu đâu, không chịu đâu, tha đi cho em nhờ."
Lá thư nhét nơi cửa phòng Toàn, hành lý đơn giản đã sắp sẵn. Chiếc xe cũ của người bạn gái đã chực phía trước cửa. Như thế đối với Ngọc là đã đủ lắm rôi cho việc dời chỗ ở của nàng, không có gì phải luyến tiếc. Mấy tháng ở nhà Toàn cho Ngọc thêm một số kinh nghiệm về cuộc đời ở share phòng, vui buồn lẫn lộn. Thực ra buồn thì nhìêu, còn vui thì không có bao nhiêu. Những phìên toái, ngắt véo rờ rẫm bậy bạ của Toàn đối với Ngọc coi như đã qua trang.
Sợ Ngọc tìm không ra nhà, thầy Phú Sĩ đứng đón trước cổng. Thầy nép mình cạnh một cụm hoa hồng, tay đưa ngang trán che ánh nắng buổi sáng đang chiếu thẳng vào mặt. Mắt thầy không được đẹp mấy, nay hí hí lại trông thiệt là quái đản.
Xe ngừng chưa kịp tắt máy, Ngọc đã vẫy chào thầy, nàng cúi đầu xuống, e ấp ra điều cảm động. Cũng may có Loan đi theo. Con nhỏ rất tin bói toán, lúc trước nhờ nó dẫn đi coi bói mới quen được thầy. Nay nó lại dọn nhà giùm. Đời Ngọc có "Mả Tế Bần" thiệt, hễ cùng quẫn là có gười trợ giúp.
Thầy đưa Ngọc đi vòng phía hông nhà, đến nơi có cái cửa màu xanh. Thầy chậm rãi nói:
Phòng này của em đó.
Ngọc chưa kịp bước vào, thầy tiếp:
- Phòng này để trống lâu rồi, chỉ có người đàng hoàng thầy mới cho ở đây thôi...
Ngọc ngước nhìn tháy, cười cảm động. Căn phòng thiệt khang trang, màu sơn còn mới toanh. Bộ nệm và bàn ghế đã được dặt sẵn nơi đó rất trật tự.
Ngọc đi một vòng nhỏ, mở tủ đựng quần áo xem xét, một cái robe mầu hồng còn treo lơ lửng trong ấy. Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, có cái áo của ai trong đó thầy?
Thầy Phú Sĩ bình tĩnh, móc cặp kiếng đeo vào mắt nhìn:
- A, cái này của cô thơ ký, lúc trước cô ta nghỉ trưa ở đây chắc lại bỏ quên chứ gì...
Không để cho Ngọc thẩm vấn thêm, thầy tiến tới cửa sổ xăng tay áo lên một chút, vô tình để lộ một mớ lông tơ đang dán sát vào lớp da trắng. Thầy gắng sức kéo cánh cửa sang bên. Một luồng gió thoang thoảng từ ngoài tống vào.
Trong khi đó, Ngọc đang vơ vẩn so sánh căn phòng này vơi nơi ở cũ. "ở đây có phần thoải mái hơi nhìêu." Nhất là nhìn người chủ nhà, một ông thầy còn trẻ với đầu óc uyên bác, hiểu được quá khứ vi lai, màu áo nâu đà thầy mặc trông trâm mặc lạ lùng, nêu thầy ít cười hơn một chút, cái mép miệng không bi kéo bành ra thì không còn chỗ nào chê cả.
- Thôi chuẩn bị mang đồ đạc vào đi, trưa rôi. Thầy ra lệnh.
Ngọc đi trở ra xe mà lòng còn hậm hực. Ý nàng muôn được quan sát toàn căn nhà, phòng tắm, nhà bếp... nhưng bị thầy hối thúc nên đành ngoan ngoãn vâng lời. Hơn nữa, trong lúc túng cùng, có ngươi cho về ở ngay, không ra đìêu kiện gì là sướng lắm rôi, đâu dám đòi hỏi.
Trong khi Ngọc hì hục khiêng mấy bị quần áo, thầy đi vòng ra pha trước tiếp một người khách phụ nữ thập thò chờ coi bói.
Thằng Tuấn, con Ngọc, tới chỗ lạ cũng hơi khớp. Nó leo lên giường ngôi yên lặng. Nó thắc mắc không hiểu tại sao mẹ nó làm gì mà cứ đổi nhà hoài cho rắc rối.
Ngọc biết tâm trạng con. Nàng bỏ chiếc vali cuối cùng xuống sàn nhà, vỗ đâu con an ủi: "Chắc mình sẽ ở đây lâu đó Tuấn."
Lợi dụng lúc thầy đang coi bói phía trước, Ngọc lục lạo mấy cãn phòng bên cạnh. Phòng nào cũng thấy thầy đóng kín. Mùi hương trầm đâu đó tỏa ra thơm phức.
Nhà thầy ba phòng ngủ với một phòng khách rộng, thầy dùng cãn phòng lớn cạnh phòng ngủ thầy để làm nơi coi bói. Phòng ngủ của thầy cửa sơn màu vàng, có đán hình bát quái ngay chính giữa. Ngọc nhớ tới câu chuyện nghe được còn nhỏ về mấy ông thầy bói, nếu ông nào đạt được lẽ âm dương thường thường là có bùa trừ tà. Ngọc liên tưởng tới thầy Phú Sĩ, chắc thầy cũng đang trấn cái gì đó ghê gớm lắm.
Nhà thầy tuy rộng nhưng chỉ có một phòng tắm, phía trong lau chùi sạch sẽ. Ngọc lớ ngớ nghĩ: "Không biết ai lo cho thầy mà khang trang quá vậy?" Có mùi dầu thơm hăng hắc từ trong bốc ra, làm Ngọc nhảy mũi một phát. Tự dưng nàng rùng mình, nhà chỉ có một nam một nữ, coi bộ quạnh hiu quá? Nhưng rồi nàng tự trấn an: "Người ta là thầy, nổi tiếng nghiêm nghị đoan trang, có gì mà phải sợ? Hơn nữa, nhà thầy rộn rịp khách khứa suốt ngây, có gì đâu mà lo?" Nhất là nhìn bộ bà ba đồng phục mần nâu sòng của thầy, biết ngay con người đạo hạnh. Loan cũng đã từng nói với Ngọc: "Thầy tu đó mày?"
Mặc dù căn phòng mới có sẵn giường nệm, bàn ghế, nhưng với mớ hành trang ít ỏi của mẹ con Ngọc, vẫn có một cái vẻ gì trống trơn lắm. Ngọc nhớ tới cái Tivi màu mà Toàn mua để trong phòng nàng lúc trước, đâm ra tiếc. Nàng bấm tay tính toán số tiền Welfare mà cơ quan xã hội cho nàng hàng tháng thật khít khao, nếu cứ trông vào đó không làm thêm ra được đồng nào khác, biết chừng nào mới mua được bộ máy truyền hình và video để khi rảnh rỗi coi phim Tàu với người ta? Nghĩ tới đây, Ngọc muốn chạy đi tìm ngay thầy Phú Sĩ nhờ thầy bấm cho một quẻ coi chừng nào mình khá, chừng nào mình mới có căn nhà riêng? Hai đìêu mơ ước này dính thêm với ý nghia: "Chừng nào mình mới có một cuộc đời mới đây? Đời mới của Ngọc là một tấm chồng cho ra hồn, một người đàn ông đứng tuổi không có vợ, hoặc vợ chết, có công ăn việc làm hẳn hòi, biết thương yêu vợ và con riêng của vợ. Bất chợt, Ngọc nhìn vào chiếc gương nhỏ nơi nhà bếp. Tóc nàng vẫn còn đen, mặc dù hơi rối, nhưng mướt và nhuyễn vô cùng. Ngọc liêm liếm vào môi, màu hồng ửng lên coi cũng còn nức nở quá lắm. Cúi xuống nhìn vào ngực, hơi thở nàng bối lối, khiến lồng ngực phập phồng, nhấp xuống nhô lên. Tự nàng cho điểm lấy mình: "Cũng còn trên trung bình?" Ngọc bắt chước mấy người đàn bà trong lớp học, thường chấm điểm lẫn nhau. Ngọc thuộc về loại trên trung bình, có nghĩa là khá. Đàn ông nào có chút máu "hăng" khi dòm ngó là muốn nhào vô liền!
* *
Buổi sáng Ngọc thức dậy rất sớm, thầy Phú Sĩ còn thức sớm hơn. Mùi hoa dạ lý cạnh cửa sổ len vào phòng, hương thơm ngào ngạt. Ngọc chưa quen với mùi thơm có phần trắng trợn này. Nàng khịt mũi mấy cái liền. Cái mùi hoa dạ lý lạ ]ắm, giống như một loại dầu thơm, khứu giác ai mà hạp thì khoái lắm, còn người nào không ưa thì thấy khó chịu, muốn mửa. Ngọc ở tâm trạng thứ hai. Bên ngoài cửa sổ là vườn rộng thênh thang, tháy Phú Sĩ trồng thật nhìêu cây kiểng. Thầy đang ở đó, dáng thấp thấp, mặc bộ đồ tu sĩ màu đà đang chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại dừng lại hít thờ. Da mặt thầy trắng, miệng thầy rộng, mắt thầy sáng quắc, chỉ tiếc có cái đuôi mắt quá dài mà lại bén cho nên đã làm khuyết phần cốt cách của một ông thầy bói toàn vẹn. Ngọc đưa tay vặn nhỏ cái máy cassette đang phát âm trong phòng, vì bất chợt nàng nghe đâu đó có tiếng hát văng vẳng vọng tới:
"Thu đi cho lá vàng bay, lá bay cho đám cưới về,.. Giờ đây, người em nhỏ bé, ngồi trong thuyền hoa, tình yêu đành dứt..." Bản nhạc Lá đổ muôn chiều của Đoàn Chuấn, thầy ca "trật bài chìa" trong bối cảnh buổi sáng tinh mơ này, nhưng nhờ giọng ngân hơi ướt nghe não nùng làm sao, gợi Ngọc nhớ lại mối tình thuở học trò
của nàng khi lần đầu hẹn hò người yêu ở công viên Ngã Sáu Chàng trai' trẻ ấy cũng rên rỉ khúc tình ca này. Mới gặp nhau mà chàng đã chuẩn bị cho cuộc... vỡ tan: "Lá đổ muôn chiều ôi lá úa, phải chăng là nước mắt người yêu." Trời thì còn sáng hửng mà chàng đã mong tối tăm rồi. Thảo nào một thời gian rất ngắn sau đó, hai người gẫy đổ mối lương duyên. Đúng là một tiên tri, một dự đoán sáng suốt. Chỉ tội nghiệp ông nhạc sĩ bị người ta đem sáng tác của mình gò ép vào những hoàn cảnh trật khớp, dùng đó như một tâm sự than van, một tống tình bỉ ổi. Tình yêu thì bầy nhầy bụa nhụa, gặp nhau thì muốn "tém" tơi bời hoa lá, nhưng hở miệng ra thì dùng nhưng lời ca diễm tình thơ mộng, thề non hẹn biển, tình chung dời đời kiếp kiếp...
Thầy Phú Sĩ vừa đi vừa hát sau cái "màn" tập thể dục buổi sáng. Thầy thong dong như một người đang hlành hương nơi vườn Thượng uyển. Còn Ngọc mới dọn nhà đến đêm đầu tiên lạ chỗ khó ngủ, thức sớm. Nàng ngồi bất động theo dõi bước chân di chuyển của người chủ nhà mới. Vãng vẳng nghe tiếng hảt của thầy, Ngọc ngạc nhỉên thầm trong bụng: "Cha, ông thầỵ này tài hoa quá tưởng ông ta chỉ biết chiêm tinh bói dlch, ông còn kiêm luôn cả ca hát nữa. Mà giọng ông nghe cũng đỡ." Từ ngạc nhiên này khiến Ngọc lắng nghe ky lời ca của ông ta: "Em ơi đừng dối lòng, dù sao chăng nữa, cũng nhớ đến tình đôi ta..." Ngọc hơi giật mình thấy ông chủ thầy bói lãng mạn quá. Ông ta than van giữa trời mây cây cỏ, khuôn mặt dàu dàu buồn với đôi mát mơ màng giống hệt một ca sĩ thứ thiệt trên sân khấu. Không biết "em" trong bản nhạc này là ai đối với thầy, đối tượng này nếu có thật ngoài đời thì hên quá, được thầy đoái tưởng thương mong. Lòng trắc ẩn của Ngọc chùng xuống, nghĩ lại thân phận hèn mọn mới qua của mình, không nơi nào dung túng lâu đài cho yên phận bọt bèo. Cây muốn lặng mø gió chẳng ngừng. Với thời gian thật ngắn ngủi, nàng đã "mu" đến ba chỗ ở. Nơi nào cũng khiến cho nàng phìên lòng. Ngọc hy vọng lần này, ở nhà của "quới nhơn", chắc sẽ bền lâu hơn. ở nhà thầy Phú Sĩ, ngoài chuyện che mưa trú nắng, nàng còn có bên cạnh một cố vấn đường đời. Những gì rắc rối khó giải quyết sẽ được thầy bấm tay bấm chưn chỉ bảo, được như vậy là nhất rồi. Đầu óc Ngọc thả lang thang về giấc mộng tương lai, bất giác nàng cười một mình e thẹn. Khi chợt tỉnh thì thầy Phú Sĩ đã đến cạnh cửa sồ lúc nào không hay. Ngọc ... co rút người lại, chỉ sợ thầy nhìn thấy. Thầy đọc được ý nghĩ của nàng bây giờ thìi quê lắm...
Cái hụp người đột ngột và quá nhanh của Ngọc tạo ra một làn gió làm lay chuyển bức màn cửa sổ. Mắt của thầy Phú Sĩ đúng là mắt thầy bói. Thầy liếc thấy bức màn trong cửu kính tự nhiên nhúc nhích, thầy nghi là nãy giờ Ngọc đang theo dõi, nghe ngóng mình. Bây giờ thầy biết chắc đang ở thế "thượng phong." Thầy đứng lại hát tiếp khe khẽ, tay thầy búng nhẹ vào mấy cánh hồng trồng sát tương. Trong này Ngọc hơi ngượng, nàng mang tâm trạng một người đang nhìn lén bị bất gặp. Ngọc lết lết nhẹ tới giường nằm trờ lại. "Lỡ thầy nhìn vào cửa sổ, cũng không biết gì." Dưới mắt Ngọc, thầy Phú Sĩ thuộc loại thần sầu quỷ khốc. Lúc trước thầy nắm tay Ngọc, bóp nhẹ có mấy cái trên gò Mộc tinh, thầy đã đoán tình duyên nàng trắc trở, thế nào cũng thêm một lần chồng nữa. Đìêu này thiệt đúng hết chỗ nói. Bao nhiêu thầy bói đã coi Ngọc đều nói vậy. Ở thầy Phú Sĩ có phần chi tiết hơn, khi thầy diễn tả người chồng chấp nối tương lai của Ngọc là một người có tên tuổi, tương lai, danh phận.
Thiệt Ngọc không ngờ, đời xuôi ngược đã khiến nàng trôi dạt đến ở trọ ở nhà thầy. Bây giờ thì coi như chắc ăn quá rồi, có bất cứ việc gì rối rắm nhờ thầy giải đáp ngay. Kể cũng sướng thiệt. Mặc dù lúc dọn đến ớ share phòngnhà thầy, thầy không nói giá tìên nhà là bao nhiêu, nhưng Ngọc nghĩ rằng thầy dư sức biết hoàn cảnh Ngọc. Chắc thầy cũng không nặng tay nặng chưn chi lắm. Như vậy trước mắt Ngọc đã thấy "lời" được màn "coi bói chùa."
Mãi miên man nghĩ ngợi, chợt Ngọc thấy cái bóng đen của tlìầy vượt thoáng qua và ánh sáng nơi cửa sổ đã được trả lại như cũ. Nàng biết là thầy đã đi. Ngọc lò mò ngồi dậy, nàng nhìn ra sân. Trời cũng đã sáng hẳn. Mấy bước chân của thầy lúc nãy đi qua làm một số cỏ trong vườn bẹp xuống. Mấy con chim thấy vắng bóng người cũng đáp xuống mố mấy cành lá xanh. Ngọc vươn vai ngáp một hơi dài. Nàng trở lại soi mình vào gương. Bây giờ Ngọc mới phát giác ra cái gương đã nứt một lằn nhỏ ở góc. Không biết xảy ra lúc di chuyển dọn nhà hay bởi một đuyên cớ gì?
Ngọc giữ trong bụng đìêu này, và cho là điềm gở, thế nào cũng nhờ thầy giải đoán cho rõ trắng đen.
Thằng con Ngọc trờ mình bởi một làn gió lạnh vừa tuôn vào phòng qua cánh cửa Ngọc vừa hé mở. Nàng đứng nhìn con, hai mắt nó nhắm nhắm mở mở nhìn lên trần nhà. Sau một giấc ngủ dài, đứa bé mới ý thức được là mình đang ở một nơi mới. Ngọc hôn con trấn an, xong nàng đến bàn trang điểm. Bình thường lúc còn ở share nhà Toàn, Ngọc không có thói quen này. Nhưng bây giờ ở nơi mới đến, nhà thầy Phú Sĩ lại nhiều khách khứa, nàng phải chuẩn bị lại nhan sắc. "Lỡ thầy bận khách qúa nhờ Ngọc tiếp giùm thì cũng không có gì tệ lắm."
Chiếc áo ngủ bằng lông nặng chình chịch được Ngọc cởi ra, căn phòng ấm cúng lạ lùng. Ngọc đưa tay vuốt má, xoa ngực một cách tự nhiên. Rõ ràng ông bà mình nói không sai, gái một con trông mòn con mắt. Cơ thể Ngọc lâu ngày không được xoa nắn trớ nên chắc nịch. Nhìn trong gương, xoay qua xoay lại, Ngọc mỉm cười đắc ý. Cái gương thiệt là có phúc, nhìn người đẹp một cách tự do thoải mái. Tóc Ngọc dài, nàng lấy tay vén qua một bên, che khuất phần ngực. Màu đen của tóc làm nền cho đôi nhũ hoa trãng tươi lốm đốm mấy nốt ruồi son màu hồng. Mình cũng không đến nỗi gì," nàng tự nhủ.
Nhờ soi gương, Ngọc phát giác ra một lỗ hổng nhỏ nằm bên cạnh gương gần giường Ngọc nằm. Ngọc đến đó dán mắt vào, nhìn qua phía bên kia. Tối om, Ngọc không thấy gì cả. Phần cái lỗ quá nhỏ. "Có lẽ người ở trươc đóng đinh loại bự treo tranh nên đã tạo ra lỗ hổng này." Tự nhiên Ngọc cảm thấy như có con mắt nào phía bên đó đang chĩa tia nhìn vào nàng. Bản năng tự vệ xui Ngọc lùi lại. Nàng ưỡn ngực ra, hình như muốn dùng đó làm vũ khí chống lại tia nhìn lén phía bên kia tường, nếu có Động tác này làm xương sống của nàng kêu răng rắc.
Đã ơi là đã Ngọc lim dim mơ màng, nghĩ xa xôi. "Cũng, lâu rồi, không có chuyện gối chăn." Người nàng mất đi vẻ dịu dàng nhún nhảy. Ông trời cũng hay thiệt, nếu âm dương đìêu hòa thì tấm lòng bớt rạo rực, đàng này cứ giữ gìn mãi cũng thấy khó chịu. Ngọc đưa hai bàn tay bóp vào nhau tìm hơi nóng, máu trong cơ thể chạy rần rần. Nàng bẹt hai chân ra làm thế hít thở, hy vọng tống tan ẩn ý đang lởn vởn trong đầu. Đôi chân Ngọc thon đều, dài thườn thượt, đám lông măng chạy dài từ trên xuống dưới, quắc thước lạ lùng. Chỉ bàn tay chạm vào mới thấy cảm giác, còn mắt nhìn lơ là, ngỡ rằng nàng đang mang vớ mỏng. Bất chợt Ngọc nhớ tới ông chủ nhà cũ, "ông ta khoái mình là phải lắm." Đàn ông nhìn đàn bà đẹp mà không biết hứng thì họ thuộc loại bỏ đi? Đến đây Ngọc bỗng cảm thông cho bất cứ người đàn ông nào có ý muốn tấn công nàng. Hoa có nhụy, ong bướm nào lông muốn bỏ vòi đâm chọc?
Có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ. Âm thanh lăng tăng dội vào trong. Ngọc giật mình, nàng hướng mắt về nơi chốt cửa. Hình như có nglrời dùng hai ngón tay nhịp vào gỗ nên nghe rất đều, có phần êm dịu. Ngọc vẫn chưa chịu lên tiếng. Trong nhà, ngoài mẹ con Ngọc đang share phòng với thầy Phú Sĩ, không còn ai khác. Ngọc chắc thầy muốn gọi nàng nói một điều gì đó. Có tiếng nói lọt qua khe cửa từ ngoài tông vào:
- Ngọc, Ngọc, em thức chưa?
Rõ ràng tiếng của thầy, giọng thầy hơi "đớt" cũng êm ả như lúc thầy hát.
- Có gì đó thầy, chờ Ngọc một chút!
Ngọc khoác chiếc áo "di cư" lên người, chiếc áo này rất dầy. Khi nàng tới phi trường San Francisco, hồi ở đảo mới qua, người ta phát cho mấy người tỵ nạn mỗi người một cái, gọi là quà tặng đầu tiên của hội Thiện nguyện dành cho người mới tới. Ai cũng có một cái áo giống như vậy. Bạn bè Ngọc gọi đùa là áo "di cư". Bởi mặc nó vào, người ta biết ngay là dân mới tới. Nhìêu người qua cùng lượt với Ngọc chắc đã vứt bỏ chiếc áo "dầy cui" này rồi. Riêng Ngọc, nàng cứ giữ nó làm kỷ niệm. Chiếc áo "di cư" có khả năng làm người ta ấm trong bất cứ hoàn cảnh lạnh lùng nào. Ngọc khoái nó ở chỗ đó.
Ngọc mở cửa. Thầv Phú Sĩ nhoẻn miệng cười:
- "Hai" Ngọc.
Ngọc gật đầu đáp lễ.
- Sao, đêm qua ngủ được không?
Cam ơn thầy, dễ chịu lắm.
- Ở đây vắng vẻ tich mịch, ai cũng thích hết. Thầy ít cho ai share, thấy Ngọc mẹ goá con côi, thầy tội, mới cho ở đó.
Ngọc không nói gì qlla câu chuyện đây ân tình của thầy. Nàng ngước mắt nhìn thầy, chớp chớp mi ra điều tri ân lòng tốt của thầy. Da thầy trắng, mắt thầy sáng, môi thầy hơi phơn phớt đỏ. Thầy nổi bật trong bộ áo quần bà ba màu xậm. Trông thầy đạo mạo và tinh khiết hết sức. Nếu cái miệng thầy nhỏ lại một chút thì coi như toàn hảo. Ngọc lên tiếng:
- Thầy gọi em có chuyện gì đó thầy?
- Ờ... ờ... mớl dọn tới chấc chưa chuẩn bi ăn sáng. Thầy có mấy thùng mì với lạp xưởng của khách tặng, Ngọc cần dùng, cứ tự nhiên.
Ngọc cúi đầu cảm động. "Người chủ nhà này thiệt là lịch sự, chưa chi đã lo cái ăn cái uống cho người ớ share." Sẵn thấy thầy đang vui vẻ cởi mở, Ngọc nhớ tới cái kính trong phòng bị nứt. Ngọc vừa vân vê bâu áo, vừa nói khẽ:
- Thầy ơi, Ngọc có cái đìêm này không biết hên hay xui, định nhờ th'ây đoán dùm.
Thầy Phú Sĩ sướng ra mặt:
- Đâu đâu cái gì đó Ngọc?
- Ở đây nè...
Vừa nói, Ngọc vừa lui vào phòng. Dĩ nhiên thầy được dịp tiến lên theo. Ngọc dừng lại ngay tám kính, đưa tay chỉ nơi rạn nứt:
- Sáng nay soi gương, Ngọc chợt nhân ra cái kính này bị nứt. Ngọc không biết từ bao giờ, nhưng nghe người ta nói kính nứt xui lắm, thầy giải giùm em coi...
Trang 6 trong tổng số 15
Thầy Phú Sĩ lấy lại phong thái, vẻ mặt nghiêm trang, thầy xoè bàn tay năm ngón dài, lần lần mấy đôt tay, miệng lẩm bẩm.
Ngọc đứng im thin thít, tôn trọng sự bói toán linh thiêng của thầy quay sang Ngọc, thầy chu chu mỏ khiêu gợi:
- Cái này "tiền hung hậu kiết," báo hiệu Ngọc vừa gặp một chuyện không may, nhưng đã qua rồi, có quới nhơn độ.
Ngọc cúi đầu bẽn lẽn, nàng nói nhỏ: "Quới nhơn ở đây chắc phải là thầy."
- Ngọc không tin thầy sao mà hỏi vậy?
- Hổng phải, nhưng Ngọc cần biết chắc để tính chuyện tương lai.
Nàng cố tình kéo dài chữ "tương lai" nghe cho có vẻ mịt mờ. Đàn bà thiệt khéo, khi họ mu~n làm nũng, họ có đủ mọi cách.
Thầy Phú Sĩ đột nhiên cười thành tiếng. Tự nhiên Ngọc cảm thấy xôn xao trong lòng. Nàng không biết thầy cười cái gì, nhưng có cảm tưởng là thay rất đồng ý những điều tính toán của nàng. Ngọc đâu có biết, thầy đang tưởng tượng cái tương lai clỉa Ngọc, nhịn không nổi nên thầy cười.
Lúc đó có tiếng chuông reo, báo hiệu ngoài cổng đang có khách.
- Có người đến coi bói đó thầy.
Nói xong câu, Ngọc biết mình hơi hố, Nàng chữa thẹn:
- Người ta đến nhờ thầy chấm tử vi chắc?
Nghĩ rằng gọi thầy là chiêm tinh gia hay thầy tử vi chắc thầy hài lòng hơn, vì xưa nay mấy thầy không thích ai gọi mình là thầy bói, kể cả khi mấy thầy đăng báo. Chữ"bói" dành cho người phàm phu tục tửgọi mấy thầy với ý móc lò. Vậy mà Ngọc cứ quên, rõ khổ.
Thầy Phú Sĩ đưa tay vuốt vuốt tóc, nhìn lại quần áo một lượt, xong chậm chạp tiến tới cửa trước.
Cái kiểu xoay lưng của thầy cũng rất điệu bộ. Ngọc nhìn theo thầy, lòng dạ bâng khuâng. "Một tài hoa như vậy ai gặp chắc phải phúc đức lắm." Lòng ham muốn "ăn thịt Tam rạng" tự trong Ngọc chồi ra một cách đen tối Với Ngọc, thầy có vẻ "o-ri-gin" lắm. Nghe nói thầy ăn chay. Ngọc thở hắt mạnh ra, cố xua đuổi dục tình đang lợn cợn nơi lòng người con gái một con. Mặt Ngọc đỏ một cách mất trật tự. Đàn bà khi họ nghĩ tới dục tình, họ biến sãc một cách nhanh chóng. Ngọc đang ở trong tình trạng này. Nàng nuết ực nước micng, đưa lưỡi liếm môi, có một chút cảm giác yêu đương hàm thụ chạy rần rần trong cơ thể xuân thì của Ngọc.
Những bứt rứt đó, xui khiến Ngọc bạo dạn tiến về phía trước. Nàng nhìn phòng khách qua một bức màn. Ngọc tò mò muôn biết coi thầy Phú Sĩ tiếp khách như thế nào. Cách đây cũng khá lâu, khi còn ở share nhà Toàn, Ngọc có nhờ thầy xem quẻ. Nghe thầy nói, có vẻ rất là "kỷ luật" về chuyện những người đi coi bói. Thầy bảo: "Dù vợ chồng cha mẹ cũng không ai được nghe chung chuyện bói toán của ai." Bây giờ ở đây, chắc cũng tà duyên phần. Ngọc được về ở trọ nhà này, chuyện nghe lén trước sau gì cũng xảy ra. Sẵn hôm nay thầy quý trọng mình, ưu ái mình, mình cũng nên biết chút chút coi ra sao.
Khách là một phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi, ăn mặc sang trọng, môi son má phấn loè loẹt. Nhan sắc cũng còn rực rỡ lắm, nếu không có thân hình hơi đẫy đà thì người đàn bà này thuộc loại khá đẹp.
Sau khi chào hỏi qua loa thăm dò tiểu sử, thầy đứng dậy lấy tấm bảng "miễn tiếp khách" để trên đầu tủ mang ra treo phía trước cửa. Lối làm việc của thây cũng rất khoa học, khi thầy đang bận, thầy không muốn ai quay rầy, thầy treo '~miễn chiến bài."
Chừng khi thấy thầy đứng dậy, Ngọc biết ngay thầy sắp đưa khách vào phòng đặc biệt để chấm tử vl quẻ dịch bói bài. Ngọc lùi lại cál rẹt phía sau bếp. Sân nhà thầy lớn, phòng khách thật rộng. Có một dãy ghế cho khách ngồi, nếu họ vào cùng lượt để chờ. Cái Pamily Room, thầy sửa lại bên ngoài nhìn rất khang trang, có cửa khóa đàng hoàng. Mỗi lân nhận coi ai thầy đưa khách vào phòng này. Lúc mới đến Ngọc cũng đã vô một ân. Thầy chưng bày rất nhìêu sách, đủ thứ, chữ Tây, chữ rràU, Chữ Phạn, chữ Latinh... Thầy uyên bác lắm, không có thứ nào thầy không đọc được hết. Người ta đôn thầy tài như vậy đó. Trên tường, thầy treo các ảnh: bàn tay, đôi mắt, vòng tròn, mặt trời, mặt trăng, các đấng thần linh. Người yếu bóng vía mới nhìn thấy là đã khớp rồi. Hôi lúc trước người bạn đưa Ngọc đến xem bói thầy, Ngọc còn nhớ, nàng cũng mang tâm trạng như vậy Cũng nhờ fân xem bói đó, Ngọc quen thầy. Bây giờ mới được thầy cho share phòng nhà thầy. Mà thầy coi hay thiệt. Thầy bói "di chuyển" là di chuyển. Còn chuyện lương duyên mới, chắc cũng sẽ trúng như vậy.
Thầy đẩy cửa phòng, đưa khách vào. Đột nhiên thầy trở ra, ngó dáo dác tìm kiếm. Ngọc giả đò từ tốn đi lên. Thầy ngoắc ngoắc Ngọc, mặc dù hai người cách nhau có mấy bước. Ngọc đưa tay vuốt vuốt mặt, kiểu như người còn buồn ngủ.
- Ngọc nè...
Thầy ngừng lại một chút, giọng nhẹ hơn:
- Trong khi thầy coi người ta, nếu có ai hỏi thầy, nhớ nói thầy bận nghen. Một giờ sau mới tiếp khách được.
Ngọc gục gặc đâu, thầm mừng trong bụng: "Chưa chi thầy đã coi mình là một cộng sự viên rồi. Như vậy là thầy tin mình, mình đương nhiên trở thành người trong nhà này rồi."
Cửa phòng khép kín, thầy và khách ờ bên trong. Mặc dù không nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng Ngọc cảm thấy có một cải gì cách ngăn chặt chẽ, và nàng ~úng túng, ngứa ngáy một cách vô lý. Ngọc xua tan ý nghĩ hắc ám bằng mấy cái gãi đầu, xong nàng trớ ra phòng khách. Ýnghĩ đen tối chợt trớ về trong óc, khi Ngọc nhìn bức ảnh chân dung thật lớn của thầy Phú Sĩ treo nơí phòng khách. Thầy còn trẻ quá, môi thầy mỏng, trán thầy trớt, miệng cười rộng làm đôi mắt híp lại. Khuôn mặt thầy tươi tỉnh dễ sợ. Thảo nào thầy hát cũng hay quá. Ngọc tò mò, lật lật cuốn sách của thầy để phía dưới bàn. Bất chợt có lá thư của ai gời cho thầy để trong đó từ bao giờ. Biết như vầy là bất lịch sự, nhưng nàng không ngăn được ý thích muốn tìm tòi. Ngọc vừa đọc thơ vừa ngó chừng phía cửa phòng thầy. Có tiếng tàng hắng từ trong đó dội ra. Ngọc giật mình: "Thầy giỏi về quá khứvị lai, không khéo thầy thấy thì kỳ quá." Tuy nhlên, nàng cũng ráng đọc ngấu nghiến cho hết câu cuối lá thơ. Người viết thơ tên là Thu Vân, lời văn cầu kỳ trau chuốt tỏ tình với thầy và mong được thầy đáp lại. "Đàn bà gì mà hèn thế"" Ngọc lẩm
bẩm. "Ai đời trâu đi tìm cột, như vậy còn ra thể thống gì?"
Khỉnh thì có khinh thầm như vậy, nhưng Ngọc cũng cảm thấy dường như ở thầy Phú Sĩ có cái gì độc đáo lắm nên đàn bà con gái khi gặp thầy đêu mang một cảm tinh đặc biệt. Người đàn bà tác giả lá thư này cũng đã bị hấp lực đó cuốn hút đến nỗi phải viết thơ tống tình thầy. Tự dưng Ngọc đặt mình ở vị trí thầy. "Không biết thầy sẽ xử trí ra sao trước người đẹp muốn hiến dâng nhưvậy?" Cũng có thể, có thể, thầy sc không phụ lòng người ta bằng cách cho người ta cái gì đó mà ngươi ta muốn, như vậy là xong chứ khó gì, lỗ lã gì đâu mà sợ?
Nguồn suy tưởng của Ngọc đang miên man xuông xẻ, bỗng tử phòng coi bói của thầy dội ra mấy tiếng cười khúc khích, kiểu chuột rút đêm khuya. Ngọc hơi giật mình, nàng vội vàng trở về phòng riêng, e ràng thầy coi bói sắp xong thấy mình đang ngồi lục lọi phòng khách thì kỳ quá.
Gian phòng hơi tối, Ngọc với tay bật đèn. Ánh sáng chói lòa lên, Ngọc ngỡ ngàng ngayvới chính mình. Người đàn bà nào cũng vậy, vừa có một ý nghĩ thầm kín hoặc mới làm một việc gì lén lút thường hay sợ ánh sáng bất chợt tới. Ngọc ở trong tình trạng như vậy.
Phòng Ngọc với phòng coi bói của thầy Phú Sĩ chỉ cách nhau một vách ngăn. Bình thường thì tiếng động giữa hai bên ít khi dội qua nhau. Nhưng trên đầu giường của Ngọc, nơi tường, có một lỗ hổng bằng đầu đũa không biết đã được ai soi tự bao giờ, khiến hai phòng thông nhau. Ngọc thắc mắc, không biết ai đã làm việc đó. Hồi sáng sớm khi thức dậy, Ngọc đã khám phá ra. Lúc đó phòng bên kia không có người nên Ngọc không nghe thấy gì và cũng không tò mò nghiên cứu. Nay phòng bên kla thầy Phú Sĩ đang có khách xem bói. Hình như thầy mở đèn mờ nên ánh sáng lọt qua cái lỗ nhỏ cũng u ám. Tiếng cười khúc khích ớ bên đó lại bật lên. Tiếng của người khách phụ nữ nên âm thanh léo nhéo. "Chà, chắc thầy coi trúng cái gì đó nên khách khoái, chị ta mới cười sảng như vậy." Không cần là thầy tướng nhưng qua cái kiểu cười đó, Ngọc đoán người đàn bà này thuộc loại rất tự nhiên. Tự nhiên cũng có nghĩa là dễ dãi. Ai muốn sao cũng được. Đối với Ngọc, cú cười khoái tỉ nhưvậy là một khiêu khích, khiêu khích đối tượng đã tạo ra tiếng cười. Nhất là trong phòng bên đó lại có một người đàn ông, thầy Phú Sĩ. Ngọc nôn nao trong đạ, và mong mỏi muôn nhìn khuôn mặt thầy lúc nhận nụ cười trên. Nàng ghé mắt sát vào tường qua chiếc lỗ hổng nhìn lén. Lúc đầu, Ngọc còn sợ phía bên kia phát giác ra. Nàng nhìn vô lấy ra, không dám để con mắt yên một chỗ lâu. Nhưng làm như vậy mỏi mệt quá.
Ngọc nhớ tới bài học về quang học ở chương trình Trung học. Nàng đưa tay bấm tắt đèn. Nhưvậy phía bên kia sáng, bên này tối, nếu có ai bên đó vô tình nhìn sang cũng không thấy gì.
Hoàn cảnh Ngọc lúc bấy giờ giống như người đi coi xi-nê loại xe thùng dành cho con nít thời xưa. Nhưng Ngọc không được nhìn bằng hai con mắt mà chỉ áp được có một mắt vào, nên quang trường cũng nhỏ hẹp lại một cách li ti.
Ban đầu Ngọc thấy được cánh tay của người đàn bà xem bói, rồi một bàn tay khác, chắc là của thầy Phú Sĩ, nắm bàn tay kia. Nàng cố lắng nghe xem thầy nói gì, nhưng hễ muốn áp tai vào thì phải rút mắt ra, bởi vì khoảng trống chỉ là một lỗ nhỏ, không thể cùng một lúc vừa nghe vừa nhìn.
Lòng tham lam quan sát nghe ngóng trong lòng Ngọc nổi lên tột độ khiến Ngọc bứt rứt. Nàng đứng dậy, khom lưng xuống, rồl nghe: "Tướng em sang lắm, em có nốt ruồi nơi chỗ kín, sanh con quý tử." Ngọc bật cười lên, vì nàng nhớ tới mình cũng có nốt ruồi nơi chỗ kín. "Như vậy là người đàn bà này cũng giống mình rồi."
Đứng, ngồi, khom riết đâm ra cũng mỏi. Ngọc rời bỏ lỗ hổng. Nàng bật đèn lên xem lại nốt ruồi nơi chỗ kín mình còn hay mất. Nàng trệ quần xuống, haỉ tay mần mò tuột chiếc quần lót ra, vẫn chưa thấy gì. Bởi nốt ruồi của Ngọc thuộc loại che dấu kỹ, phải qua những hàng rào tơ sợi rậm mới thấy được. Ngọc nghiêng mình thổi nhẹ hơi lên hàng rào tơ sợi đó, hy vọng vẹt qua bên để nhìn lại coi nó đỏ hay nâu. Kiểu cách của Ngọc giống mấy người đi bắt dế, dùng hơi thổi vào hang cho dế ngộp thở chui ra. Ở đây con dế đàn bà bất động mà nhỏ xíu khi...n nàng thổi hơi lâu, đáng lẽ dùng tay vén khéo thì nhanh hơn, nhưng hơi mát của làn gió thồi khiến Ngọc lâng lâng khoái cảm, và cứ như thế Ngọc quên mất mục đích bắt dế mà chỉ còn tê mê mát rượi nơi đùi...
Ngọc nằm bật xuống giường lim dim ra chìêu mỏi mệt, cái mệt của một người ăn trộm đục tường khoét vách, cuối cùng không lấy được món nào. Cơn buồn ngủ kéo tới ào ạt, Ngọc dễ dàng để cho đôi mắt khép tự nhiên không cần cưỡng lại.
Một tuần lễ share nhà thầy Phú Sĩ trôi qua thật nhanh. Tuy nơi ở mới vắng vẻ người trong nhà, nhưng Ngọc có cảm tưởng khá rộn ràng. Nhất là đám khách coi bói của thầy. Toàn là phụ nữ, trẻ măng có, sồn sồn có, người nào cũng được thầy đón tiếp nồng hậu, khi vô cũng như khi ra, mấy thân chủ của thầy vẻ mặt đều tươi tỉnh. Gần như thầy bận rộn suết ngày, có bữa không dùng cơm trưa vì kẹt khách hẹn lỡ giờ. Có ở gần thầy, Ngọc mới thấy cái "power" của nghề bói toán. Ai gặp thầy cũng khép nép cung kính, quà tặng dành cho thầy cũng rất nhìêu, thầy để tùm lum nơi phòng khách, nhà bếp. Thầy vẫn thường bảo Ngọc: "Em coi cái gì dùng được lấy mà xài".
Chỉ có buổi tối, gần khuya, thầy mới rảnh rỗi ngồi nói chuyện với Ngọc. Thường thì hai người ngồi trong phòng khách, Ngọc châm trà "Thái Đức" cho thầy dùng, còn nàng thì uống nước ngọt. Lời qua tiếng lại, Ngọc hiểu thêm: Thầy rất sành đời, thầy bàn về tâm lý rất đúng diệu, về cuộc sống lứu đôi thầy làm ra vẻ như không rành mấy. Lúc Ngọc thắc mắc hỏi về gia đạo và đặt vấn đề sao thầy chưa chịu lấy vợ, thầy cười giả lả: "Chuyện vợ con rắc rối vô cùng, mình ở vậy được ngày nào hay ngày nấy". Thầy còn chêm thêm: "Tình là giây oan". Lúc thầy nói câu này, hai con mắt thầy sụp xuống, đôi mí mắt nổi gân đỏ ướt át vô cùng. Nhìêu lân, thầy ngước lên, bắt gặp Ngọc đang nhìn, thầy bẽn lẽn như con nai tơ ăn trúng lá mơ. Chính cái kiểu cách của thầy, lối đàm thoại nhừa nhựa của thầy là một hấp lực đối với gái một con như Ngọc.
Ngọc cảm thấy thầy đáng yêu quá. Thầy phải cần có một sự che chở nào đó. "Mấy con mẹ khách, hình như người nào cũng muốn đưa thầy vào mê hồn trận. Lúc chưa coi bói, họ dè dặt với thầy bao nhiêu, khi xong rồi họ có vẻ đùa cợt với thầy một cách trắng trợn". Từ ý nghĩ đó Ngọc muốn thân thiện với thầy hơn.
Buổi tối, ngồi xem Tivi với thầy, trên màn ảnh có cảnh cụp lạc, anh tài tử đè chị tài tử "làm ăn" ngay phòng khách. Thầy lấy tay quơ quơ, kêu Ngọc tất máy. Ngọc vẫn cứ ngồi yên: "Chuyện này thường quá mà thầy". Thầy chống chế. "Thầy ghét cái vụ này lám, người Âu Mỹ họ nặng về tình dục quá, mấy cảnh này mà để con nít coi được, nó bắt chước hư hết". "Mà mình đâu phải là con nít thầy", Ngọc đáp trả. Cái kiểu đóng kịch của thầy cũng có duyên tệ. Đàn bà khi họ kết ai, họ dễ tin vô cùng. Ngọc ở trong trường hợp này. Nàng cứ tưởng thầy mắc cở về chuyện làm tình. Nàng cứ trêu chọc thầy mãi. "Như vậy, mấy rân thầy coi bói trong phòng riêng, chắc mấy con mẹ khách đâu có làm gì được thầy". Ngọc ôm lấy ý nghĩ nàyvà khoái thầm trong bụng. Có rân Ngọc tấn công thầy. Đang ngồi Ngọc giả vờ ngứa bắp vế, nàng vén vén ống qùân lên gãi, cốý khoe cái da trắng nõn nà của mình, những rung động của bắp thịt tưng tưng, để dò xem tình ý thầy. Thầy vẫn cứ nhìn Tivi xem mê man. Rồi thầy tự dưng cười, hai mép miệng thầy giựt giựt, không biết thầy khoái cảnh trong phim, hay thầy cảm thấy chịu không nổi thầy xì hơi kiểu đó. Rõ ràng người ta đang nhử con cá cắn câu, mà con cá không biết cứ phất phơ ngay lưỡi câu chờ bi móc mà không hay.
Ngọc nhớ lại thời gian trước, người đàn ông chủ nhà Ngọc share phòng cứ trông nàng hở ra là anh ta sấn vào, sấn ẩu, sấn xị, vậy mà nàng cứ tránh né. Bây giờ thầy Phú Sĩ càng đìêm nhiên bao nhiêu, Ngọc lại sôi động bấy nhiêu. Rõ ràng chuyện "khoái" nhau như cái bóng. Người chạy tới thì bóng rượt, người ngừng thì bóng ngồi xuống. Thiệt không biết đâu mà rờ. Thực ra trong vấn đê nam nữ chinh phục nhau, bối cảnh cũng rất quan trọng. Ởshare phòng nhà thầy, thấy cảnh ong bướm vo ve tối ngày, Ngọc cũng hứng theo. Cứ sợ cái hoa Phú Sĩ bị ong bướm khác chớp mất, nên Ngọc cũng muốn ra tay. Từ một phụ nữ đằm thắm quê mùa thấy thầy ngon cơm quá, Ngọc cũng muốn nhảy vào tranh đua "Mình là người trong nhà mà để thua người ngoài thì dở quá". Mang tâm trạng như vậy, Ngọc đâm chịu thầy thêm. Còn về phần thầy, quả là đày nghệ thuật. Thầy cứ nhấp nhấp cho Ngọc xáp vô. Ngọc xáp gần, thầy dang ra. Chính cái đìêu này là mối thích thú của thầy. Thầy biết tlước sau gì thầy cũng bóc con sò tươi nầy. Từ chỗ đó thầy không có vẻ gì vội vàng cả, Lâu lâu thầy đưa cay bằng những cung cách trìu mến, khi con sò nhấp mếp thầy lui lại, cứ như thế cho sò nhỏ nước giải. Trước sau gì cũng xong. Cái đấu trường nhà thầy Phủ Sĩ thiệt là gay cấn. Non nớt như Ngọc đâu phân biệt được thua hay thắng. Từ một người ở share phòng có trả tiền, dần dà Ngọc lo luôn chuyện bếp núc cơm nước cho thầy. Ngọc hy vọng những yếu tố chăm sóc nơi nàng đốỉ với thầy sẽ tăng thêm điểm cao. Đời sống của sương phụ một con trở nên ướt át và mang đầy màu xanh diệp lục tố. Ngọc bắt đầu chưng diện, để ý tới nhan sắc, sửa lại dáng đi điệu đứng một cách cụp lạc hơn.
* *
Mất ngủ suốt đêm, nên hôm nay Ngọc dậy rất trễ, qua cái lỗ nhỏ xuyên vách, Ngọc thấy phòng bên cạnh đã có ánh sáng đèn. Nhìn đồng hồ, đúng giờ Ngọ. Nàngvươn vai xua đuổi nỗi uể oải đang vướng vấp trong người.
Có tiếng nói khá lớn phía bên kia phòng coi bói của thầy lọt sang:
- Thầy thương tôi, thương đám con của tôi, tôi thiệt không ngờ...
Rõ ràng đó là tiếng của một ngươi đàn ông lạ, không phải của thầy. Ngọc lại tò mò đưa mất qua lỗ nhìn. Lúc đó có tiếng thầy cất lên phân trần:
- Tôi không bao giờ thích loại đàn bà như vậy, nhất là nghề của tôi, một nghề dính dáng tới đạo đức và tư cách làm người.
- Không phải, ý tôi không phải muốn nói thầy, tôi biết thầy có bao giờ làm như vậy đâu, tôi muốn nhờ thầy khuyên can con vợ tôi, nó tin tưởng thầy lắm. Suốt ngày chỉ nhắc tới tên thầy.
Thức dậy, chưa kịp đánh răng rửa mặt, Ngọc đã nghe lỏm bỏm cuộc đối thoại cà giựt của thầy và người khách phòng bên, nàng ngôi lì luôn tại chỗ, không xê dịch đi đâu có cái gì đó đang kích thích trí khám phá của nàng. Thường thì, khi thầy coi bói đàn ông trong căn phòng đó Ngọc ít để ý tới, hôm nay vô tình nghe mẫu đối thoại của hai người đàn ông có vẻ gì lạ lạ nên Ngọc nghe tiếp. Khách là một đực rựa trên dưới bốn mươi, Ngọc không nhìn được rõ mặt, chỉ thấy con mắt và nghe giọng nói hơi trầm, nàng hình dung và đoán đại ra như vậy. Bởi Ngọc dậy muộn không theo dõi đầu đuôi câu chuyện giữa thầy và khách, từ chỗ đó nàng rất mập mờ trong hiểu biết câu chuyện. Tuy nhiên Ngọc có cảm tưởng người khách này đang than thở về gia đạo của ông ta, than thở klểu oan trách chử không phải là coi bói như những người khách bình thường khác. Chừng nửa phút trôi qua, không có tiếng nói phía bên kia dội sang. "Có lẽ hai người đang suy nghĩ hướng giải quyết."
Tiếng người khách khởi đấu lại:
- Thầy nghĩ coi, ở với nhau hơn chín năm rồi, hai mặt con với nhau. Tôi lúc nào cũng chìêu chuộng vợ con. Hồi vượt biên, đem theo được qua đây ba chục cây vàng. Sang xứ người, vợ tôi thích nghề may, tôi đã cố gắng mở cho bả một shop may, công việc làm ăn mỗi ngày mỗi phát triển. Về mặt tìên bạc, vật chất lúc nào cũng dư dả. Tôi ở Việt Nam cũng vậy, tôi có tới ba tiệm cầm đồ lận. Bả lấy tôi lúc trẻ măng đã làm chủ tiệm rồi. Lúc đó tôi thường đi thầu xây cất, lâu lâu về nhà một lần, vậy mà cũng hạnh phúc quá chừng. Bả muốn đứa con đầu lòng là trai, tôi cho bả một đứa lìên, bả muốn đứa kế là gái, tôi cũng đáp ứng ngay. Ông trờí lúc đó thiệt là có mắt.
Khách ngừng lại thở dài tiếp:
- Vậy mà qua bên đây có mấy năm, bả đổi tính liền.
Khách chắc lưỡi:
- Cũng tại tôi, nghe người ta nói bên Mỹ này không nên có con đông, tụi tui thấy cũng có lý, nên tính chuyện cai con. Nhưng vì thương vợ, sợ đàn bà cai đẻ, cột này, cột nọ, sinh biến chứng tội nghiệp, chính vì vậy tôi hy sinh cái phần của mình, cắt ống dẫn tinh...
Thầy Phú Sĩ vỗ tay xuống đùi một phát: .
- Trời ơi, bên đây thuốc ngừa thai thiếu gì, bày đặt cắt với cột làm chi.
Thầy nhấn mạnh:
Tôi là thầy tướng tôi biết, trời đất sinh người ta ra sao để vậy đừng cố bày đặt thêm bớt.
Người khách cắt lời thầy, giọng ảo não:
- Tôi cũng biết vậy chớ, nhưng nói chung là cũng vì thươngvợ, sợ bả bị biến chứng nên tôi đành cắt của mình vậy thương vợ như thế, thầy thấy có gì trật đâu, vậy mà, không hiểu tại sao từ ngày cắt ống dẫn tinh, tôi yếu hẳn về mặt sinh lý và đến nay thì coi như...
Khách nhỏ giọng xuống:
- Tôi gần như liệt luôn...
Hình như, tới đây khách xúc động... ông ta nghẹn ngào... Thầy thấy khách muốn khóc, thầy cũng im lặng.
Thầy đưa mắt nhìn trần nhà, tay thầy bấm bấm mấy đốt, bỗng thầy lên tiếng, vẻ nghiêm trọng:
- Thôi phải rồi, anh bị nghiệp rồi.
Khách chưng hửng hỏi lại:
- Nghiệp gì vậy thầy?
Thầy trầm ngâm một lát:
- Xin lỗi anh đừng giận, thì tôi mới dám nói.
- Có gì đâu thầy, thầy thương thầy giúp thôi.
Tiếng của thầy rời rạc từng chữ:
- Cái nghề cầm đồ của anh hồi ở Việt Nam đó...
Tới đây thầy bỏ lửng câu nói. Khách giựt thót mình:
- Sao thầy, việc làm ăn lương thiện, dính đấp gì tới cái nghiệp thầy?
Hình như thầy nhoẻn miệng cười, rồi thầy hớp miếng nước:
- Đó, chính từ cái chỗ đó, người không rành về âm dương dịch lý, tưởng cái cũng trôi, cũng xuông xẻ, nhưng trong cõi đời tlày, mọi việc đều có nguồn gốc của nó. Anh biết không, cầm đồ cũng chỉ là một cách cho vay cắt cổ trá hình thôi, nó còn độc hơn cho vay nữa, đồ đạc người ta mình lấy, đưa tìên mượn ăn lời, cầm rẻ cầm mắc, chỉ mong người ta bỏ rồi chặt luôn. Anh thấy hôn, như vậy không phải là bậy à. Có vay có trả, hồi đỏ anh cho người ta vay, cho nên bây giờ anh phảì trả, đời là như vậy đó, người ta không trả mà anh phải trả...
Trang 7 trong tổng số 15
Khách nghe thầy Phú Sĩ thuyết về cái luật nhân quả, đâm ra hết hồn quá xá, khách ngồi trầm ngâm, mắt lơ đãng nhìn, thỉnh thoảng thở dài. Bất chợt khách nhớ ra:
- Thầy nói tôi bị khổ bây giờ do vụ cầm đồ mà ra, vậy sao con vợ tôi lúc đó mới là vai chính, nó đứng tên mấy tiệm cầm đồ mà bây giờ không bị trả quả.
Câu hỏi gãi đúng chỗ ngứa của thầy, thầy nổ liền:
- Sao anh biết vợ anh không bị, chẳng hạn bây giờ, chị không còn muốn ở với anh nữa đó cũng là một bất hạnh.
Khách cướp lời thầy:
- Trời ơi, tôi bị quả báo là liệt luôn, còn bà ấy có bị gì đâu.
Thầy cười:
- Như vậy mới khổ, cũng như anh không ăn được, thấy bánh thì thèm, khổ có bao nhiêu. Còn bà vợ anh ăn được mà không có bánh để ăn, như vậy nhức nhối cỡ
nào?
Khách cãi lại:
- Ông trời nghĩ quả bất công, cung cùng làm nên tội tại sao không bắt cho hai người liệt luôn cho tiện, như tôi bây giờ rối trí quá, biết tính sao, thây coi giúp giùm.
Thầy Phú Sĩ lim dim ra chiều suy nghĩ:
- Cách đây mấy ngày, vợ anh có đến đây nhờ tôi coi tôi thấy đường gia đạo của bà có trục trặc, ý bà cũng muốn bước đi bước nữa.
Khách chồm lên hỏi:
- Rồi thầy nói sao?
Thầy Phú Sĩ trả lời chậm rãi:
- Ý trời, ý trời...
Chưa thỏa mãn với câu giải đáp như vậy, khách hỏi tiếp:
- Thầy cho biết lúc đó thầy khuyên vợ tôi như thế nào?
Thầy lại im lặng, hình như đang tìm cách an ủi khách. Phòng bên, Ngọc nghe lén từ đầu tới cuôi câu chuyện, nàng vả mồ hôi trán. Không phải chuyện của mình nhưng Ngọc cảm thấy có gì xót xa đang khuấy động trong lòng: "Tội nghiệp người dàn ông này quá, bị bệnh không mần ăn được, vì vậy vợ sinh lòng muốn bỏ." Nghĩ tới dây Ngọc đâm giựt mình: "Chà, nếu mình ở trong trường hợp bà ta, mình cũng không biết tính sao". Bà khách này còn ngon cơm và nức nở lắm. Cách đây chừng một tuần khi Ngọc mới dọn về nhà thầy Phú Sĩ, Ngọc đã thấy bà ta đến coi thầy, bửa đó, Ngọc cũng có nghe lén câu chuyện bà ta với thầy. Cũng bữa đó Ngọc nghe tiếng bà ta cười rất dâm dật trong phòng thầy. "Đàn bà, ôi đàn bà". Tự dưng Ngọc có ý nghĩ dứng về phía mấy người đàn ông. Thiệt tội nghiệp. Trời sinh đàn ông hùng hổ vậy chứ lúc tiêu tùng thì không còn cựa quậy gì được đành trơ như gỗ đá. Đàn bà bất quá khi lạnh cảm không còn thích chuyện trăng hoa cũng không có gì biểu hiện rõ ràng. Ngọc nhớ lạl bài thơ của bà Hồ Xuân Hương:
"Một lỗ sâu sâu mấy cũngg vừa Duyên em dính dáng tự ngàn xưa
Vành ra ba góc da còn thiếu Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa..."
Đàn bà là như vậy đó, dù bệnh tật thế nào cũng còn nguyên đó, vẫn "một lỗ sâu sâu" mấy cũng vừa. Không phải như đàn ông đã "bịnh" rồi, dù lấy lửa đốt cũng không la.
Hôi đó Ngọc mới lấy chồng, cách đây mười máý năm, Ngọc bị bạn bè đe dọa quá chừng; đến khi biết đá vàng Ngọc mới vỡ lẽ ra "đàn ông" không có gì là ghê gớm cả, họ cũng vậy thôi, sức người có hạn. Đến khi Ngọc sinh đứa con đầu lòng, Ngọc hơi chán ngán chuyện sinh nở. Thành ra mỗi rân "vui vẻ" với chồng Ngọc e dè chút chút. Vậy rồi đâu cũng vào đó. Nếu chồng Ngọc không chết trận và nếu, mấy ông "giải phóng" không chiếm miền Nam, giờ này chắc nàng cũng hai ba con rồi. Đời Ngọc như vậy cũng thiệt thòi, mấy năm trời để trôi tuổ xuân xanh một cách vô lý. Hôi Ngọc vượt biên sang tới đảo, có một lần Ngọc bị thằng cha bán bánh mì "hiếp" trong building. Bữa đó vì sợ mấy tụi lính Thái Lan an ninh trại bắt gặp. Thằng bán bánh mì cứ cà thụt cà thò, chán bỏ mẹ. Nàng rân lóng tay, cũng lâu lắm rồi, thiếu hơi đàn ông. Nàng đưa tay vuốt má: "Người ta nói "âm thiếu chất dương" thì khô héo, nhan sắc sẽ èo uột". Ngọc lần tay đè nhẹ trên mí mắt. Nàng lim dim tưởng tượng có bàn tay nào đó đang khều khều ấm êm nhẹ nhàng. Bất giác Ngọc rùng mình. Một luồng gió thổi theo khe cửa lọt vào Ngọc thở dài tiếc nuối.
Thầy Phú Sĩ tiễn khách ra về. Thay vì buồn cho thân phận người chồngbạc phước bị vợ muốn bỏ vì tội "không còn tác xạ được". Thầy lại mỉm cười có vẻ đắc chí. Ngọc giả vờ mở cửa buồng đi ra, gặp thầy ngay ngưỡng cửa. Nàng đưa tay dụi mắt ra điều mới ngủ dậy. Ngọc gật đầu chào thầy:
- Dữ hôn giờ này mới dậy. Thầy lên tiếng.
- Đêm qua mệt quá mà thầy. Ngọc đáp lại.
Biết rõ ràng từ nãy giờ thầy xem bói, nói chuyện tâm tình với khách nhưng Ngọc vẫn cứ ậm ừ như không biết, nàng hỏi thăm:
- Khỏe hôn thầy?
- Sáng sớm là đã có khách rồi.
- Đàn ông hay đàn bà vậy thầy.
Câu hỏi phân loại này làm thầy hơi nhột. Sẵn đó thầy kể luôn cho Ngọc một hơi:
- Ông khách này là chồng của một bà khách thân chủ quen của thầy, ông ta hơi khiếu nại về việc vợ ông muốn bỏ ông ta bước đi bước nữa.
Ngọc buông lời trách móc bâng quơ:
- Đàn bà gì kỳ vậy thầy?
Thầy Phú Sĩ cười cười nói chậm rãi:
- Ngọc không biết đó thôi, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Đàn bà cũng như đàn ông, khi người ta quyết định một chuyện hệ trọng, họ đều có lý do cả.
Tới đây đột nhiên thầy ngừng không nói tiếp. Ngọc thì cũng dã hiểu phần nào câu chuyện, nhờ nghe lén lúc nãy, nhưng nàng vẫn cứ thắc mắc và tấn công thầy Phú Sĩ:
- Đâu thầy nói rõ coi thầy, em cũng muốn nghe để học hỏi.
- Ông này ổng bị bịnh.
Thầy vừa trề môi vừa nhấn mạnh chử bịnh.
- Bịnh thì mắc mớ gì cái chuyện vợ bỏ.
- Ậy, em chưa gặp, chưa biết đâu.
- Cái thầy này ỡm ờ hoài, nói cho ngườ ta biết, người ta học hỏi chứ thầy. Giọng Ngọc hơi đãi, kiểu làm hờn.
- Mà nghe qua rồi bỏ nghe Ngọc.
Ngọc không nói chỉ gật gật đầu.
Thầy Phú Sĩ quả là một người khá sành tâm lý vừa muốn kể, lại vừa muốn không. Để cho đối tượng được kích thích đúng độ thầy mới kiểu cách. Chuyện này lòng dòng lắm, Ngọc bắt cho thầy miếng nước trà mang vào phòng cho thầy nhâm nhi lấy giọng cái đã, rồi thầy nói cho nghe. Trong khi Ngọc ra sau bếp nấu nước, thầy đi thay quần áo, hình như còn o bế lại dung nhan một chút, lúc thầy trở qua phòng coi bói, một mùi thơm nhẹ từ thầy thoát ra bay sâu xuống nơi Ngọc đang đứng.
Ngọc vừa đun nước, miệng lẩm bẩm hát nhỏ bản "Tình cho không biếu không".
Câu chuyện người đàn ông bị vợ đòi bỏ, Ngọc nghe cũng khá thấu đáo qua cái lỗ hổng mắt thần của nàng. Nhưng Ngọc vẫn có cái nôn nao muốn được chính miệng thầy kể, những lời thầy sẽ bình phẩm. Dù sao, nghe thầy kể vần có nhìêu chi tiết hơn. Biết đâu lúc mình nghe lén có vài đìêu nói nhỏ quá không nhận thấy được.
Khi Ngọc mang bình trà vào phòng đă thấy thầy đang ngồi chững chạc nơi đó. Thầy đang lật một cuốn sách Tử Vi, hình như thầy đang nghiền ngẫm những lý sự trong sách. Ngọc bước nhẹ chân, tôn trọng sự im lặng của thầy, cũng như tỏ ra hiểu biết tính nghiên cứu của một nhà tríết lý!
- Để đó đi Ngọc, thầy ra lệnh.
Thầy nói chỉ có bao nhiêu đó rồi thôi. Ngọc để bình, tách xuống. Thay vì đi ra, nàng lại đứng tần ngần chờ dợi.
- Có gì hôn Ngọc?
Bây giờ Ngọc mới nói:
- Hồi nãy thầy hứa kể chuyện người đàn ông bị vợ đòi bỏ, bây giờ thầy quên rồi sao?
- Ờ, ờ Chờ thầy chút xíu đi.
Thầy lật lật mấy trang sách rồi lấy bút màu đỏ gạch lia gạch lịa trong đó. Không cần thầy mời. Ngọc ngồi xuống, thế đối diện, mắt nhìn lơ đãng quanh tường. Phòng này, thầy treo thật nhìêu hình: những bát quái, âm dương, mặt trời, mặt trăng, tùm lum hình ảnh. Còn một kệ sách thật dầy, nhìn gáy mấy quyển sách Ngọc thấy đủ loại, tiếng Tây, tiếng Anh, tiếng Tàu hãm bà lằng trong đó, Ngọc cố gắng nhìn hyvọng tìm ra một vài cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đọc qua, nhưng tuyệt nhiên không có trong ngăn sách đó.
Thầy Phú Sĩ miệng lâm thầm, lẩm nhẩm không ra lời Khi đọc tới trang cuối cuốn sách đang giở ra trước mặt, thầy khép sách lại:
- Đúng thiệt đúng.
Thầy nói một mình.
Ngọc nhìn thầy không biết thầy nói đúng cái gì, chỉ thấy thầy có vẻ đắc chí lắm. Thầy mới gác chéo hai chân lên nhau tớm một ngụm nước. Thầy cười với tách nước. Hơi khói bốc lên, nụ cười thầy loãng ra mơ mơ màng màng.
- Cái ông này, kiếp trước ổng bậy lắm.
Ngọc biết thầy sắp vô đê trở lại chuyện người đàn ông bi vợ đòi bỏ.
- Sao thầy? Ngọc ngẩng cao cổ hỏi.
- Từ từ thầy kể, thầy mới xem lại tuổl ông này và dùng khoa "Âm Dương Chấn Động Pháp" tìm về tiền căn của ông ta. Thầy thấy ông này trả quả là đúng quá.
Ngọc hơi giật mình, lúc trước tưởng thầy chỉ giỏi về bói dịch tử vi, nay nghe thầy nói về một khoa mới "Âm Dương Chấn Động Pháp" tìm tìên kiếp người ta. Ngọc hơi khớp, nhưng tính tò mò khiến nàng muốn đi sâu hơn:
- Tìên kiếp ông đó ra làm sao thây?
Thầy không trả lời thẳng vấn đề mà nói khơi khơi:
- Ai biểu hồi kiếp trước chơi bậy quá, kiếp này phải trả quả.
Ngọc nôn nao muốn biết rõ tìên kiếp người khách bất hạnh, mà thầy thì cứ vòng vo tam quốc. Nàng ấm ức, nói như hờn dỗi:
- Nói em nghe thầy.
Chuyện này đáng lẽ thầy không nói ra, vì trái luật "lộ thiên cơ".
- Em là người trong nhà mà thầy.
Trong nhà cũng vậy, làm nghề của thây, nhìêu khi phải kiêng cử những chuyện riêng của người ta và không được tiết lộ.
Thầy ngừng không nói tiếp, đưa tay bưng nhẹ tách nước trà hớp một hớp..
- Nhưng mà thôi, với Ngọc chắc không sao, nhớ nghe xong bỏ qua đừng nói ai nghe.
- Ngọc hứa vớỉ thầy.
Thầy cười cười, "hứa chắc nghcn Ngọc". Ngọc gật gặt đầu nuốt nước bọt nghe cái ực, ra đìêu thèm nghe chuyện lắm. Ngày xưa hồi còn ờ Việt Nam thỉnh thoảng Ngọc có nghe cha mẹ nói chuyện tĩen kiếp, đâu thai này nọ, nhưng chưa bao giờ nàng nghe thấy chuyện người bị liệt dương do tìên kiếp sinh ra, Ngọc nóng nảy:
- Ông này chắc làm bậy lắm hở thầy?
- Bậy quá đi chớ, kiếp này ồng mới khổ vậy.
Ngọc mở trừng mắt, nuốt trọn lời thầy:
- Bậy vậy sao thầy?
- Đây nè, trong sách có nói rõ.
Thầy đưa ngón tay út móng dài, chĩa chĩa vào sách. Mắt thầy nhìn lên trần nhà, nháy nháy mấy phát. Thầy xuống giọng trầm:
- Thằng cha này kiếp trước làm một ông tướng, mỗi lần ra trận đánh giặc, bắt được đàn bà con gái ông hành hạ kỳ lắm.
Ngọc ngứa ngứa trong dạ:
- Kỳ sao thầy?
- Ông ta bắt đàn bà con gái về, cho họ ở trần truồng, đổ thuốc kích thích bắt người ta uống, khiên cho người ta hứng lên, dãy đành đạch rồi ngồi nhìn.
Ngọc xen vào:
- Như vậy là ông này tốt quá chớ thầy.
- Tốt cái gì, Ngọc đâu có biết, đàn bà con gái bình thường như mặt biển, sao cũng được. Ông này bắt người ta hứng lên, thèm khát dục tình cực độ, rồi không chịu "làm ăn" gì cả. Cái này ác lắm.
- Trời ơi, như vậy mà ác gì. Ngọc chống chế.
- Đâu phải ổng ngồi yên ổng nhìn. Ông trói người ta lại, rồi ở trần truông, đi qua đi lại trươc mặt đám phụ nữ. Tướng ổng hồi đó ngon lành lắm. Mấy chị phụ nữ bị bắt, được đổ thuốc kích thích, lòng dạ sôi sục như nước nóng chờ luộc gà. Vậy mà gà cứ trêu bẹo hoài không chịu nhảy vào. Như vậy Ngọc thấy có ác không?
- Thầy này nói bậy bạ không!
- Đâu có bậy Ngọc, tại Ngọc không biết thôi, nhìêu cô nhìêu bà lúc đó vừa hổ thẹn, vừa bực tức cắn lưỡi mà chết.
Đến đây thầychắc lưỡi nhẹ nhưtội nghiệp mấy người phụ nữ này. Ngọc thắc mắc:
- Mấy mẹ này ngu quá, làm gì tới cắn lưỡi mà chết cho uổng.
Thầy vỗ nhẹ tay xuống bàn:
- Biết nói sao cho Ngọc hiểu đây. Thuốc kích thích hồi xưa mạnh lắm, đàn bà con gái uống vào, ngứa ngáy khỏ chịu, nếu không có cái gì hãm, sẽ hóa điên hóa khùng. Họ cắn lưỡi không phải vì muốn chết, mà lúc đó bị thuốc hành hạ thần kinh căng thẳng không còn lý trí kềm hãm nổi cái hàm răng, khiến răng cắn phải lưỡi.
Bây giờ Ngọc mới tàm tạm hài lòng về lối giải thích của thầy. Nàng đỏ mặt, tóc tai dựng đứng. Trong người bỗng như ngứa ngáy. Lưỡi Ngọc tưởng chừng như quýu lại Nàng bậm môi kềm hãm, vậy mà cái răng như muôn cắn cái lưỡi.
Thầy Phú Sĩ thấy Ngọc trân mình, sướng hàm thụ, thầy cười thầm trong bụng. Mặt thầy thẫn thờ, thông cảm sự hổ thẹn của Ngọc.
lm lặng trôi qua, thầy nhìn lén bàn chân Ngọc, thấy mấy ngón cẳng Ngọc nhúc nhích.
- Ngọc nè, tội nghiệp họ quá hén.
Ngọc tỉnh người lại, nàng gật gật đầu. Chợt nhớ tới khúc mắc của vụ tiền kiếp:
- Ông này ác quá, quả thì có ác; sao bây giờ bị bịnh liệt dương thầy.
Được go trúng tim đen, tháy gằn giọng:
- Ờ, cái chỗ này mới đáng nói.
Thầy rút rút vai, nhấn mạnh:
- Hồi xưa có quyền uy bắt người ta trần truồng, cho uống thuốc kích thích giống như trói mèo treo hủ mỡ, bây giờ kiếp này bi trời phạt cho liệt luôn, thấy đàn bà
con gái ngon hơ hớ mà không làm ăn gì được, có vay có trả, đúng quá còn than gì nữa.
- Ổng có than với thầy hôn?
- Trời, Ngọc sao cù ìân quá, ổng tới, nhờ thầy là nhờ cái vụ đó.
- Ổng là đàn ông mà thầy, phải ráng chịu đựng chớ. Chịu đựng cái gì, lửa lò cháy hừng hực mà không có gì để nướng, nó đết mình ra tro luôn.
Ngọc lim dim đôi mắt, cảm thông nỗi khổ tâm của người đàn ông kia. Nàng quên vụ tìên kiếp ông này, đâm ra giận bà vợ ông ta:
- Mà đàn bà cũng lãng xẹt thiệt. Vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu năm, bây giờ thiếu "cái đó" đâm sang ngang thì kỳ quá.
Thầy không trả lời, nhìn vu vơ ra cửa. Ouay lại Ngọc, thầy ngáp một phát.
- Bộ buồn ngủ hả thầy? Ngọc hỏi.
- Không phải, tự nhiên thầy cảm thấy trong người như khó chịu, nên xì hơi thôi.
Ngọc muốn bàn cãi tiếp câu chuyện. Nghe thầy nói vậy, nàng đứng dậy định cáo lui. Thầy nói nhỏ nhỏ, tay quơ lấy gói giẩy để trên bàn:
- Đây là thuốc xông. Ngọc bắt cho thầy miếng nước sôi để thầy giải nhiệt.
Ngọc vờ như không nghe. Thầy nhắc lại:
- Xưa nay Ngọc có xông thuốc bao giờ chưa?
- Có có. Ngọc trả lời vội vã.
Nàng nhớ lại thời còn nhỏ mỗi lần cảm gió, mẹ nàng nấu thuốc xông bắt Ngọc cời quần áo, trùm mềm kín mít, ngồi trong đó chịu trận gán mười phút đồng hồ, vã cả mồ hôi Chỗ nào trong người bị hơi nóng xâm nhập vào cũng tươm mồ hôi cả.
Bây giờ nghe thầy Phu Sĩ nhờ nấu thuốc xông, tự nhiên nàng liên tưởng một cái gì kỳ kỳ ở nơi thầy nếu thầy trần truồng trùm mềm lúng túng trong đó, giống như con lật đật bi ngâm nước.
Thầy Phú Sĩ thấy Ngọc cầm gói thuốc đi rồi. Tự nhiên thầy thở phào một phát. Hơi nóng trong người biến đi đâu mất, Thầy khép cửa ngồi trong phòng chờ Ngọc đun nước sôi.
Phía sau bếp, Ngọc canh chừng nước mà hồn lãng đãng bay theo hơi nước đang bốc mạnh: "Rõ ràng thầy đối với mình dễ dãi quá, mới ở share nhà thấy không bao lâu mà thầy đã coi mình là người trong nhà, nhờ cậy những chuyện thiệt 'là thân thiện." Trí óc Ngọc quay cuồng, tưởng tượng về thầy: "Người đàn ông tài hoa đẹp trai như vậy, không có vợ kể cũng uồng". Ngọc chép miệng thèm thuồng: "Giá mà mình còn con gái, mình cũng xứng với thầy lắm." Tâm hồn Ngọc từ lâu nay vẫn bị đóng khung trong tinh thần á Đông thuần túy đối với chuyện vợ chồng "trai tơ phải lấy gải chưa chồng". Tự nhiên Ngọc cảm thấy mình thấp bé hơn thầy quá. So sánh với chuyện ớ trên: "Đàn ông dù họ chơi bời mèo mỡ cỡ nào, mà chưa vợ, chưa con chính thức họ cũng còn cái giá rất cao, còn Ngọc đã qua một đời chồng, một rân lửa, coi như cái nồi đã nấu qua rồi, còn thầy như khúc củi chưa bi cháy, sự tương xứng không thể nào so sánh được." Nghĩ tới đây Ngọc vã mồ hôi. Nấu thuốc xông cho thầy mà nàng cảm thấy nóng hừng hực, nàng cảm thấy mình cũng muốn binh luôn.
Nhìn qua cửa kính, bên ngoài trời đã lên nắng, mấy cây kiểng thầy trồng có vài cây lá đã tươm màu vàng. Ngọc mở cửa bước ra ngoài, đưa tay tỉa mấy lá vàng ném xuống đất. Động tác của Ngọc thiệt ăn khớp với mối suy tưởng vừa qua, Đàn bà con gái rất sợ sự già nua héo úa. Nàng bứt bỏ mấy lá vàng trên cây kiểng để tránh cho người khác thấy sự tàn úa nơi cây. Để mấy lá xanh lại, cái cây mới hơ hớ đào tơ. Hơn ba mươi tuối đời, biết đâu trong nhan sắc nàng đã lấm tấm vài chiếc lá vàng, phải hủy bỏ nó đi cho khỏi lợn cợn. Ngọc vươn vai, hít một hơi dài không khí vào buồng phổi, rồi thở ra thật nhanh. Nhìn xuống phía ngực, Ngọc tin tưởng trở lại nơi mình: "Cũng không đến nỗi nào". Bằng chứng là khi share phòng những nhà trước, thàng cha chủ nhà nào thấy mình cũng muốn xáp vô, mắt mấy thằng chả nổi gân đỏ mỗi rân Ngọc mặc quần ngắn duỗi dài chân ra. Ngọc cười một mình: "Trời bữa nay nắng gất, vậy mà thầy đòi nấu thuốc xông, chắc trong người thầy lạnh lắm."
Quanh đi quẩn lại, Ngọc cũng chỉ nghĩ tới thầy. Ở thầy có một cái gì quyến rũ rất là kỳ lạ. Chính từ chỗ đó, mấy con mẹ sồn sồn coi bói cứ tới kiếm thầy hoài. Ngọc ghen tức với mấy con mẹ này một cách vô cớ:
"Chắc gì đồng tiền mua chuộc được thầy, nếu dễ sa ngã, thầy đã có vợ con từ lâu rồi. Thầy vẫn còn ở vậy, chứng tỏ thầy cứng cựa lắm." Ngọc khe khẽ hát lại bản nhạc mà thầy thường ê a: "Thu đi cho lá vàng bay, lá bay cho đám cưới về, người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa, tình yêu đành lỡ..."
Trang Tiếp>>