watch sexy videos at nza-vids!
xem phim sex online [Clip Hót]Lộ Videos Phá Trinh Bà Tưng Sock VL
Time: 04:21 Phút
Thể Loại : Gái Xinh Dâm
xem anh sex Tải Phim Ngay
Clip hiếp đâm em Quỳnh Tại Nhà
Clip Quay Nén Đôi Teen Địt Nhau Trong Lớp
Videos Quay Lém Bóp Vú Bạn Gái Và Liếm Lồn
Game Chiến Thần
»Game Iwin "Chơi Ngay"
Hình Người Lớn | Asian Sex Top | Làm Tình Nữ Sinh | Hình Sex Lồn To | Ảnh Sex Địt Rách Lồn | Hình Sex Mu Lồn Đẹp |3| |4| |5| | Gái Xinh
xem phim sex online [Clip Hót]Lộ Videos Phá Trinh Bà Tưng Sock VL
     Time: 04:21 Phút
     Thể Loại : Gái Xinh Dâm
xem anh sex Tải Phim Ngay
Sinh viên khoa Y thách loạn đéo chê nổi
Bị đánh ghen lột đồ giữa phố (clip dài 13 phút)
Em teen U95 sextoy bắn cả nước dâm (clip dài 23 phút)
Đang tắm bị anh trai địt luôn trong phòng (clip dài 41 phút)
Em My Quận 1 thay đồ bị quay lén (clip dài 9 phút)

Tác Giả: Phượng Vỹ

Những tia chớp đan nhau chằng chịt như những mắt lưới dệt bằng sợi lửa trên bầu trời Duyên Hải. Mỗi lần nó tắt đi trong khoảng không gian đen ngòm vô tận chỉ còn lại những làn mưa lạnh buốt theo gió quật xuống và những tràng sấm sùng sục như từ mặt đất bung lên. Khi nó loé sáng, không gian hiện ra một màu trắng đục bởi những tầng mây thẩm và những lớp sóng triều hung hãn trắng băng.

Giữa khoảng trời đất đầy nước ấy, còn lại duy nhất một bờ đất mõng manh nổi lên lẻ loi như đường thẳng kẻ trong không gian. Một bóng người chới với, rạp mình lảo đảo chạy trên bờ đất. Gió thổi mạnh. Mảnh áo che mưa tốc lên như đôi cánh hoảng hốt, chỉ chực cuốn băng bóng đen ném nó vào vòng xoáy.

Bóng đen đó là Ba Bình.

o O o

Vào những năm 70, ai có dịp đi tàu thủy trên luồng sông từ biển Đông vào cảng Sài Gòn đều không thể quên được vùng đất hoang vu như vành đai trắng kéo dài tít đến tận chân trời này. Xưa kia, nơi đây là vùng rừng Sác, xanh tươi trù phú, một quan cảnh đặc sắc của vùng rừng ngập mặn ven biển với những đại danh nổi tiếng lịch sử:Lòng Tàu, Soài Rạp, Cần Giờ. Thế mà lúc này chỉ còn lại một vùng mênh mông, vắng lặng với những bụi cây , lùm cỏ cằn cổi, úa vàng.

Trong số những người lăn lội trên vùng đất Duyên Hải ấy có Ba Bình;Anh là đội trưởng của một đội xây dựng của trường Cải tạo lao động. Xưa kia mà nhắc đến Ba Bình thì nhiều nhà giàu phải lo lắng. Thoáng phát hiện tung tích của Ba Bình nhiều viên chức mẫn cán phải bỏ dở cuộc vui. Để có được những thiên phóng sự về Ba Bình nhiều phóng viên nhà ghề đã phải ăn mặc rách rưới lang thang khắp ngang cùng ngỏ hẻm hoặc trưng diện cực kỳ sang trong, ném tiền vào những vũ trường nổi tiếng nhất để săn lùng tư liệu và tung tích anh. Còn những người nghèo khổ, bị ức hiếp ngược đãi thường thầm mong được Ba Bình ra tay cứu giúp. Nhiều giai thoại được dựng lên quá đáng đến nổi Ba Bình cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng chuyện đó đã qua rồi.

o O o

Cũng trong lúc đó tại văn phòng của trường cải tạo lao động.
Ba người đàn ông đang gầm ghè bên chiếc bàn hàng ngày các đội sản xuất vẫn họp giao ban, ngọn đèn bảo tỏa sáng mờ mờ, làm nổi lên những góc cạnh lóng lánh của những chiếc vỏ chai, ly chén đổ. Vương vãi trên nền nhà đầy những vỏ cua, đầu tôm, xương cá bừa bãi.
Sau bàn, Hải Cóc luống cuống bên Phú Ngão giữ chặt tay chân một cô gái. Vai áo cô gái rách toạc, tả tơi, lộ rõ cả vòm ngực trắng đầy với hai bầu vú trắng muốt, hổn hển và rung rẩy. Ôâng hiệu phó Trường cải tạo lao động với tay nắm chặt lưng quần cô gái giật mạnh xuống"Xoạt"chiếc quần rách toan để lộ bộ đùi trắng nõn.
-Đừng ! đừng mà anh Tám!
-Ngoan! ngoan nào cưng.
Giọng cô gái thất thanh:
-Em xin mấy anh mà! anh Tám tha cho em đi mà! trời ơi!
Đáp lại là những âm điệu vừa xum xoe nịnh bợ, vừa hằn học đe dọa.
-Đồ đỉ! đồ khốn nạn! dám chống lại thủ trưởng hả? mày sẽ lãnh đủ nghe chưa?
-Khôn hồn thì nghe lời anh Tám thì yên thân, còn không thì. . . .

Bốn cánh tay rắn chắc ghì chặc tay chân Huệ Trắng làm cô không thể nào nhỏm dậy, bất lật phơi bày trọn vẹn thân thể ra trước mắt ba gã đàn ông. Ông hiệu phó Tám Hoạnh ướm bàn tay lên bầu vú nẩy nở săn chắc, mơn man nó cảm giác da thịt mềm mại trong lòng bàn tay làm gã thích thú. Vẩn để yên một bàn tay trên ngực bàn tay còn lại lần xuống cởi vội cút quần rồi lắc người cho nó tuột xuống. Đưa cặp mắt lờ đờ vì men rượu nhìn khắp thân thể lỏa lồ của Huệ Trắng đang ở trong tư thế rất bắt mắt, ông hiệu phó bổng cười lên sằn sặc rồi với tay lấy chai rượu nếp rưới khoảnh thịt bụng trắng nõn , đoạn cúi xuống kề môi mút lấy một cách khoái trá, hơi rượu xộc lên rồi cảm giác da thịt đàn bà làm làm Tám Hoạnh thấy thơi thới một điều khó tả. Hắn đưa tay lên vân vê chùm lông mu đen nhánh mọc dầy đặc nổi bật trên làn da của cô. Dương cụ chỉa ra giật giật đòi hỏi. Tám Hoạnh đưa tay xuống vừa vuốt vừa xoa đầu khất mà mắt vẩn không rời bỏ bộ phận sinh dục của Huệ Trắng. Rồi chồm đè lên người Huệ Trắng. Trong tư thế sẳn sàng cho cuộc giao hoan , Tám Hoạnh đưa hai tay lên vịnh vai cô làm điểm tựa điều chỉnh dương cụ ngay cửa mình. Khi đã vào đúng vị trí gã ấn tới, ấn cho đến khi không còn chiều dài để ấn nửa mới thôi, rồi nhắm mắt nghiệm từng dòng khoái cảm sương sướng rần rần trong huyết quản, người gã nhấp nhẹ đều đằn cùng với tiếng khóc của Huệ Trắng. Được vài chục cái tinh dịch dưới bìu dái như sôi lên chực phọt ra ngoài toàn thân thấy khoan khoái Tám Hoạnh vội vàng nắc ình nich thêm vài cái. Trong tích tắc gã thấy cơn sướng vụt lên đến tột đỉnh, không do dự Tám Hoạnh đóng mạnh vài ba cái như vũ bảo rồi cong người ôm cứng Huệ Trắng tuôn tinh khí đầy âm đạo cô. . . . .

Trong lúc đó Ba Bình chạy vội giữa những cơn mưa dông dử dội đang ập xuống miền Duyên Hải. Những làn mưa giá buốt như mũi kim chích vào da thịt tê cóng. Anh cố nhắm tới một chấm sáng nhỏ xíu chập chờn sau làn mưa ở tít mãi phía xa. Đó là văn phòng trường cải tạo.

Khi đặt được chân lên thềm văn phòng. Bình lao vọt về cửa chính, đập cửa kêu hoảng hốt.
-Anh Tám! anh Tám! Đập bầu sấu sắp vở! Anh cho báo động ngay!
Đáp lời ba Bình, trong căn phòng là tiếng hít hà, tiếng rống ồ ồ trong cổ họng, tiếng con gái nức nở, rên rĩ van xin. . . rồi bổng nhiên là tiếng bàn ghế va vào nhau rầm rầm, rồi tiếng xột xoạt.
Ba Bình xô cửa bước vào.

Huệ Trắng không một mãnh vãi che thân nằm ngữa trên bàn với hàng nước mắt tuôn dài trên má. Thoáng thấy anh Huệ Trắng lao vội tới. Anh sửng sốt, đứng sửng lại. Rồi không tự chủ được anh giơ thẳng tay tát vào má Huệ Trắng. Cô lặng người đi, khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn thẳng vào mắt Ba Bình. Đối mắt mở to ráo hoảnh, nhiều vẻ ngạc nhiên, oán trách hơn là sợ hải. Đôi mắt chứa đựng sự chống đối, nổi căm hờn, không gì khuất phục. Huệ Trắng cố kéo những mãnh vãi tả tơi lên che thân thể mình, từ từ bước ra sân, mặc cho mưa trút trên mái tóc và gió thốc vào da thịt. Cô đi chầm chậm dưới mưa về phía lán nữ.

Tám Hoạnh lấy lại tư thế, cất giọng lè nhè. Ba Bình biết ngay đó chỉ là cử chỉ giả bộ say rượu để che dấu nỗi hổ thẹn:
-À! . . . Ba Bình. . . có chuyện chi vậy mậy? chuyên chi mà đến giữa lúc đang mưa gió thế này hả?
Nỗi lo đã nén sự bực bội, ba Bình nén thở, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập:
-Anh cho báo động ngay, ra cứu đập Tắc Bầu Sấu.
-Bầu Sấu là việc của mày. Mày phải ráng mà lo.
-Nguy rồi! nước triều lên mạnh đúng lúc mưa to. Anh cho xuất cừ tràm(cây cọc bằng thân cây tràm để giử đất) và huy động lực lượng ra gấp. Sóng đánh sạt mất một mảng rồi.
Tám Hoạnh hạch xách:
-Lấy đâu ra cừ tràm? Đập do mày đắp, làm ẩu bể ráng chịu.
Ba Bình lo lắng, van vỉ:
-Bảo lớn quá, nước triều mạnh. . . . Trời làm vậy đâu phải em. Anh Tám! anh cho người ra cứu. Chậm nửa e không kịp
Tám Hoạnh dằn mặt ba Bình một lúc rồi mới ra lệnh cho Hải Cóc:
-Đánh kẻng báo động đi! bảo tư Côn xuất số cừ tràm bữa trước loại ra để ở sau nhà bếp ấy.

Hai trăm con người đang co ro trong các lán dột nát để chống chọi với cái lạnh đã bật dậy vội vả lao ra dưới màn mưa. Những cây tràm khẳng khiu bị loại ra làm củi, lại được chuyền tay nhau ra sân.
Mưa vẫn quất xuống ào ạt.
Dòng người bì bỏm lội trong bùn nước, men theo bờ bao mỏng manh đến chổ bờ đập sắp vở. Đoàn người dàn ra vặn vẹo những cây cừ xuống những mảng đất đang rã rời trong nước rồi lập thành những dây chuyền dài chuyển đất. Xung quanh đều là nước ngập, móc đất từ đáy nước lên, hòn đất chưa đưa khỏi mặt nước đã tan ra quá nửa.
Bất chấp mưa gió rét buốc, mọi người cố gắng chống chọi níu kéo niềm hy vọng cuối cùng. Tất cả nguồn sống của nông trường trông vào bờ đập này. Nếu đập vỡ, nước mặn tràn vào vùng hồ nuôi tôm, nuôi cá, toàn bộ sản lượng sẽ mất trắng.

o O o

Huệ Trắng xuất hiện giữa đám học viên trại cải tạo như một bông hoa. Sắc đẹp và dáng điệu của cô đã khơi dậy trong Tám Hoạnh tất cả nổi khao khát mãnh liệt của một thời tuổi trẻ đã qua đi. Mỗi khi nghĩ đến Huệ Trắng lòng ông ta nôn nao, bồn chồn như vừa mới khám phá ra những bí ẩn của cuộc đời.

Nếu Huệ Trắng không vượt biên, không có bước ngoặt bất ngờ để chiếc ghe của cô bị sa lưới, thì cuộc sống Tám Hoạnh ở đây cũng chỉ đơn điệu trôi qua trong những cuộc nhậu nhẹt tẻ nhạt với những trò chơi hạ đẳng do Hải Cóc bày ra với mấy cô gái rẻ tiền bị đưa về cải tạo.

Hải Cóc vốn là tay chuyên giựt dọc và đánh thuê chém mướn ở Xa cảng miền Tây. Nhờ gian hùng và tì tiện hắn leo lên chức Trưởng ban đại diện học viên của Trường cải tạo, một chức vụ không kém gì cán bộ lãnh đạo, có quyền nhân danh tập thể học viên để chi phối công việc hàng ngày.

Nghe Tám Hoạnh thở dài, Hải Cóc kéo vội hai tà áo che lấy bộ ngực đầy sẹo, nghiêng đầu khúm núm:
-Anh Tám đừng lo! Trước sau gì nó cũng ngoan ngoãn chìu anh. Để bửa nào em sắp xếp đúng như trong sách Nghệ Thuật Yêu thì mọi việc sẽ diễn ra đúng như phim:Nữ thuyền trưởng lạc vào hoang đảo hè. hè . . hè phim con heo số dzách.
-Thôi im đi. Xạo vừa chứ. Tai tiếng đồn đại ra ngoài không giởn được đâu.
Hải Cóc ghé sát đầu, liếc con mắt chột về phía Tám Hoạnh:
-Mèn ơi! quyền trong tay anh. Anh thương đứa nào, đứa đó sống! Can chi anh lo cho mệt.
Tám Hoạnh băng khoăn:
-Nó mà nói sẽ gây tai tiếng xấu cho tao.
-Nhằm nhò gì chuyện vặt đó, anh Tám. Đứa nào chống anh thì sẽ mòn đời ở đây. Con gái làm bộ một chút, càng ngon. Chớ như tụi nhỏ anh quơ một cái được liền thì đâu có giá!
-Mày nhu lắm. Thằng Ba Bình đã biết, nó sẽ quậy. Không yên đâu.
Tám Hoạnh vừa nói vừa lo lắng nghĩ đến Ba Bình. Tại sao mới về được ít lâu Huệ Trắng đã dính lấy Ba Bình? Cần một tay anh chị để bên vực che chở cho mình ư? Vậy thì Huệ Trắng cứ dựa vào mình đây, có phải vừa được quyền thế vừa được sung sướng không? Nghĩ đến bộ ngực cường tráng và những bắp thịt cuồn cuộn của Ba Bình, Tám Hoạnh vừa bực dọc vừa chán nản thở dài.
Như hiểu được nổi lòng của ông hiệu phó Hải Cóc dổ dành:
-Anh Tám khỏi lo. Em đã có cách. Nếu anh muốn.
Tám Hoạnh quay lại Hải Cóc chờ đợi:
-Mày tính cách sao?
Hải Cóc ghé lại gần Tám Hoạnh, con mắt đảo điên:
-Đập Tắc Bầu Sấu bể rồi. Chính là do nó đấp đập gian dối. Anh bắt nó gửi về quận trị tội. Nó sẽ ở tù mọt gông còn ở đây đâu được mà bênh con Huệ Trắng.
Tám Hoạnh như cất được gánh nặng. Hải Cóc đã phát hiện được một điều thật quan trong. Đập bị vở Tám Hoạnh sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề với cấp trên vì hàng chục triệu đồng đã bỏ ra cho các khu đầm cá, ao tôm đã mất trắng. Đổ tội hết cho Ba Bình là đội trưởng đội thi công đập ấy. Một việc mà giải quyết được mấy mục tiêu.
Hải Cóc ngẩm nghĩ và làm ra bộ quan trong, chính chắn dâng dịu kế:
-Vậy thì anh cứ thảo sẳn bản tội trạng nó đi. Lâu nay bất mãn chống lệnh của anh ra sao, lôi kéo học viên đòi quyền lợi thế nào. Đã đắp đập gian dối, lại lợi dụng mưa gió đi phá đập cho phi tang, rồi giả bộ la làng. . . . . . . Cứ thế em sẽ có một cách rất chắc ăn để bắt hắn. . .
Tám Hoạnh thấy sáng ra, gật đầu lia lịa. Gã nhớ đến mấy người bạn ở công an Quận. Chỉ thêm một lá thư tay nửa thì chuyến này Ba Bình ắt tiêu đời.
Nhưng mưu kế đó đã lọt vào tay Sáu hà, khi cô đang lo chuẩn bị món cà phê sáng và mì tôm cho ông Hiệu Phó và ông Trưởng ban đại diện học viên.

o O o

Ba Bình sửng sốt khi đọc những dòng thư của Huệ Trắng với những hàng chử đầy kín vỏ bao thuốc lá!

Anh tần ngần đưa mắt nhìn qua tấm vách trống hoác. Dọc theo những khóm chà là vàng úa cạnh hàng rào, hàng chục người nháo nhác xúm xích như đám chợ ruồi. Sau một đêm chật vật chống đở với mưa gió, nổi kinh hoàng về cảnh vở đập lắng xuống, giờ đây tất cả thấm mệt. Từng nhóm người đứng quanh những bếp lửa khoét ngay trên bờ đất, chụm bằng những thanh củi tươi vừa mới vơ về, khói mù mịt. Đám người đó là hình ảnh thu nhỏ của Trường cải tạo gồm đủ hạng. Những người vượt biên bị bắt lại, tuy nhếch nhác nhưng vẫn còn nét thành thị đài các. Những kẽ bụi đời lang bạt, bần cùng từ đầu tóc đến dáng điệu, in đậm dấu vết giang hồ, sa ngã.

Cạnh bờ rào, Bảy gà va mụ Năm béo đang dằn co, đe nạt thằng Tư còm. Thằng bé cúi gập mình ôm lấy tà áo, chắc là đang dấu vài con cua con cá gì đó vừa nhặt được ngoài đìa. Bảy gà nguyên là một tay tiêu thụ xe gian ở Ngã Sáu không biết luồn lách thế nào mà thoát được tù tội, đưa về cải tạo ở đây. Y dưa vào Hải Cóc kết thành một băng gồm những tay du côn mệnh danh là quần chúng học viên để đè nén uy hiếp những học viên không cùng cánh. Mụ Năm béo thì chuyên bói bài và cờ bạc bịp nay lại đứng đầu một băng gồm các cô gái điếm, xách giỏ mổ túi có cở, chuyên môn ăn chận, đùn đẩy công việc cho những chị em yếu thế. Tất cả đều nấp dưới ô của Hải Cóc và Tám Hoạnh.

Ba Bình thấy Tư còm loạng choạng dưới cái tát nẩy lửa của Bảy Gà. Mụ Năm béo giựt từ trong vạt áo của chu bé mấy con cá, lom khom rửa cho sạch đất dưới ao rồi bỏ vào nồi.

Cuộc giàng giật, ức hiếp lẫn nhau diển ra hàng ngày khi thì trắng trợn, lúc âm thầm, không bài bảng nhưng thật tàn bạo, ác liệt. Ba Bình đã luôn luôn đấu tranh với những sai trái ấy của Tám Hoạnh và tay chân. Anh đã rơi vào cuộc đụng đầu ngấm ngầm. Biết vậy nhưng anh không hề lùi bước!

Phía Tây, mặt trời đã hạ xuống sau những tản mây đùn lên ở chân trời. Bóng đám người tối sầm lại, vật vờ trên nền trời mênh mông như những đám oan hồn không đầu thai được, cứ quanh quẩn bên bờ lũy, đói khát điêu đứng, chờ đón những miếng cháo lá đa. . . . . Nghĩ đến đó Ba Bình thở dài

Cuộc đời thật đâu có thế!

Bản án đang được bí mật chuẩn bị. Khi côn bố ra anh sẽ trở thành tôi phạm"thi công đắp đập gian dối rồi lợi dụng đêm mưa ra phá đập cho phi tang"

Tám Hoạnh nắm quyền sinh sát ở đây với một lũ tay sai như Hải Cóc, Bảy Gà. . . . . Chính chúng ăn chăn tiền công để chia nhau ăn nhậu. Ba Bình không chịu nhập băng thế là bây giờ mang tội vào thân.

Ngày mai anh sẽ bị tống cổ vào trại giam nào? Sẽ đi lao động ở Đắc nông, Đắc Tích hay một góc rừng heo hút? bọn Tám Hoạnh sẽ nhởn nhơ ăn nhậu và sa đọa đến bao giờ ?

Câu hỏi như một vết đau nhức nhối. Nếu như ngày xưa thì anh đẽ đủ sức nói chuyện phải quấy với bọn Tám Hoạnh.
Và còn Huệ Trắng nửa. Số phận cô sẽ ra sao khi không có sự giúp đở của anh?

Nghĩ đến đây anh giở bức thư của Huệ Trắng mới gửi lúc chiều cho anh chăm chú xem lại:

. . . . . Anh hãy hiểu cho em. Giờ đây cả hai ta đang ở trên bước đường cùng. Dù nguy hiểm, dù cái chết đang chờ, chúng ta cũng phải ra đi. Tối nay em sẽ đợi anh ở Cống Tôm số 3 để lên đường. Nếu anh không đến tức là không còn thương em nửa.

Em vẫn phải ra đi! vĩnh biệt anh. sáng mai nếu anh chưa bị họ bắt thì hãy ra vớt em ở đáy Cống tôm này. Linh hồn em sẽ mãi mãi theo anh. . . . . không còn con đường nào khác. . . . .

Một vùng đất hoang dã với những con người đói khát cực nhọc vật lộn ngày đêm trên đất phèn, bùn lầy và nước mặn, đã từng ôm ấp nuôi dưỡng anh niềm hy vọng làm lại cuộc đời bổng nhiên tuột mất. Giờ anh mới hiểu thấm thía quy luật khắc nghiệt của cuộc đời. Chính vì cầu mong một chút bình yên trong bước đường cùng mà đám người khôn khổ kia trong đó có cả anh phải nhẩn nhục ngày ngày im lặng như cái bóng trước sự lộng hành của Tám Hoạnh.

Trong các trường cải tạo ở vùng này việc trốn đi là chuyện thường ngày, và có đến một ngàn lẻ một cách để trốn. Sông rạch dọc ngang chằng chịt và những vùng hoang dã mênh mông là cái bẩy ghê gớm. Biết bao người liều lỉnh ra đi phải chết vì đói, vì thiếu nước ngọt, vì cá sấu, rắn độc, vì lạc lối chìm nghỉm dưới vùng lầy sâu thăm thẳm. Cách trốn đàng hoàng hơn là đút lót cho Tám hoảnh ba thứ đồ dùng có giá trị, cho đến với việc ngủ với hắn một đêm là có giấy phép về thành phố để giải quyết khó khăn đặc biệt hoặc chữa bệnh hiểm nghèo. Có giấy đó, được lên tàu về bến đàng hoàng rồi dông luôn. Ít bửa sau Tám Hoạnh xếp họ vào danh sách trốn trại, mất tích. Thế là xong không ai truy nã nửa.

Ba Bình và Huệ Trắng thì không thề đi "chui"như vậy. Chỉ có cách là dấn thân vào đầm lầy và rừng hoang, vượt sông Soài rạp về Long An để tìm đất mới làm lại cuộc đời.

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi tiếng Sáu Hà đột ngột vang lên:
-Anh Ba! Anh Tám mời anh tối nay lên họp các đội trưởng sản xuất. Đúng bảy giờ anh có mặt đề bàn kế hoạch đắp đập Tắc Bầu Sấu.
Thấy vắng vẻ, Sáu Hà ghé tai anh thì thầm:
-Tình hình nguy ngập lắm anh phải lo giữ mình cẩn thận. Huệ Trắng đợi anh và nhất quyết thực hiện như ý định. Anh phải cứu lấy nó.
Ba Bình quay lại nắm tay cô gái:
-Đâu có đó, em đừng sợ. Về ngay đi em. Tạm Biệt!

Đúng 7 giờ tối, cuộc họp bắt đầu như những cuộc họp giao ban thường lệ. Ba Bình ngồi phía cuối bàn đối diện với Tám Hoạnh. Đó là vị trí cuối phòng họp, xa thủ trưởng nhất.

Tám Hoạnh đưa mắt nhìn khắp một lượt gật đầu hài lòng với sự sắp xếp của Hải Cóc. Gã ta mở đầu cuộc họp với giọng nói ung dung từ tốn:
-Hôm nay chúng ta họp giao ban để bàn một số việc cấp bách. Trước hết tôi xin phổ biến lệnh khẩn của quận-Đến đây gã đột ngột chuyển giọng, nhìn về phía Ba Bình-Đó là lệnh bắt giữ can phạm Ba Bình.
Vừa dứt lời hai cửa ngách cuối phòng họp bật mở, hai họng súng lao ra chỉa thằng vào đầu Ba Bình. Nhanh như chóp Hải Cóc và Phú Ngão ngồi sẳn hai bên Ba Bình vội quay sang đè tay anh xuống rồi choàng vội chiếc còng số tám vào. Ở trường này chưa có cuộc bắt bớ nào mà cần đến bốn tay có võ và hai cây súng như thế.

Đòn bất ngờ của tám Hoạnh vừa tung ra ba Bình đã kịp thời phản ứng. Tróng nháy mắt hai cây súng đã bị Ba Bình chụp gọn. Hải Cóc và Phú Ngão bị đá lăn lóc vào góc nhà quằn quại.
Ba Bình dằn mạnh hai cây súng xuống bàn trừng mắt nhìn Tám Hoạnh lúc này mặt trắng bệt, môi tái ngắt. Cả cuộc họp sững sờ không ai dám nhúc nhích.
Ba Bình dỏng dạc:
-Tám Hoạnh! Đưa tờ giấy cho mọi người xem coi có đóng mộc của quận không? Dẹp trò bịp bợm đó đi! Đứa nào gian dối ăn chăn ăn cắp của công để sống phè phởn bỏ mặt anh em đói khát? Ba Bình này thì anh em chắc hiểu hết. Đất thì hoang mặn xác xơ, người thì bần cùng lưu lạc, gặp nhau nới đây thì phải dưa nhau mà tìm đường sống. Tám Hoạnh xảo trá hảm hại Ba Bình này thì tôi buộc phải ra đi, mong anh em thông cảm.
Ba Bình khoác hai khẩu súng lên vai, rồi tống một quả đấm vào thẳng bảng mặt đáng ghét của tám Hoảnh:
-Cái này là tao thay mặt cho Huệ Trắng. Tám Hoạnh, nếu mày mà không bỏ thói ức hiếp anh em thì hãy coi chừng. Còn hai khầu súng thì ngày mai ra Cống Tôm số ba mang về. Đứa nào đuổi theo sẽ lãnh đủ!
Ba Bình lao ra sân giữa làn mưa dày đặc.

o O o

Họ chạy miết trong đêm. Ánh chớp loang loáng từng đợt bùng lên soi rỏ con đường ướt đẩm nước mưa trơn trợt. Khi trời gần sáng mưa bắt đầu ngớt. Họ dừng lại bên bờ một dòng sông rộng.

Huệ Trắng vui sướng quên cả lạnh cóng, áp sát bộ ngực sũng nước vào vai Ba Bình hỏi dồn dập:
-Tới sông Soài Rạp rồi phải không anh? làm cách gì qua sông được? Chân em đã lạnh cứng rồi?
Ba Bình băng khoăng nhìn dòng sông phẳng lẳng trôi đi chầm chậm. Bờ sông lác đác mấy bụi cây thấp đẩm nước. thủy triều dâng lên làm cho dòng sông càng thên mênh mông, kéo dài xa hút tầm mắt. Anh linh cảm thấy một sự khác thường nào đó.

Đứng bên này sông Soài rạp vào giờ triều len đáng lẽ nước từ biển vào phải chảy từ phía tay trái sang tay phải. Thế mà giờ đây tại sao nước sông lại chảy từ phải sang trái, ngược với quy luật dòng triều? . Nhớ lại chặng đường họ đã vượt qua Ba Bình hoảng hốt khi nghĩ đến khả năng hai người đã lạc hướng trong đêm.

Giữa lúc đó , từ khúc ngoặt bên trái của dòng sông đột ngột hiện ra một vầng sáng rực rỡ trôi lừ lừ giống như một tòa nhà cao tầng di động. Tiếng động rì rầm, trầm đục vang mỗi lúc một lớn. Lát sau xuất hiện một chiếc tàu biển đồ sộ lướt đi lừng lửng trên sông.

Ba Bình lặng yên đứng im nhìn con tàu trôi đi như một cơn ác mộng. Tim anh như cứng lại, một cảm giác lạnh buốt kinh khủng từ trong từng thớ thịt lan ra. Thế là quá rõ. Thay vì tìm về sông Soài Rạp ở phía tây thì họ đã lạc hướng về sông Lòng Tầu ở phía đông. Các tàu viễn dương không thể vào cảng Sài Gòn qua sông Soài Rạp vì cửa sông đã bị bồi cạn.

Sông Lòng Tầu có lực lượng thủy quân tuần tra rất nghiêm ngặt. Nếu vượt qua được thì họ còn phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát bên long Thành, Bà Rịa, vượt qua địa bàn thành phố mới về đến miền Tây. Còn nếu quay trở lại thì con đường phía sau chắc chắn đã bị bủa vây.

Chiếc tàu viễn dương thong thả đi khuất về khúc ngoặt phía xa như một giất mơ vừa tàn. Những đợt sóng do con tàu dồn nước tạo nên dôi lại phía sau va đập ầm ầm vào bờ như hăm dọa, thách thức với ba Bình một sự thực phủ phàng, báo trước những nỗi gian nan đang chờ trên con đường trốn chạy của họ.

Trời đã sáng rõ nhưng những lớp sương trắng vẫn còn quanh quẩn trên ngọn những lùm cây hoang. Ba Bình dắt Huệ Trắng chạy miết về phía tây tới một ngôi miếu hoang, đổ nát mà năm trước anh đã phát hiện trong một lần đi khảo sát đất đai.

Ngôi miếu lọt thỏm giữa một khoảng rừng cây mọc xô bồ, rậm rạp. Chẳng biết người ta xây nó từ bao giờ và đã trải qua bao hưng phế. Giờ đây tường và mái đã xụp xuống nền đất, chỉ còn lại chiếc bệ thờ xây gạch rỗng khá cao, phía sau có lối chui vào như một hầm chú ẩn. Lòng bệ đầy rêu mục. Ba Bình và huệ Trắng ra sức dọn dẹp. lúc lâu, lòng bệ đã sạch sẽ và trở thành"căn nhà lý tưởng"

Bấy giờ hai người mơi xem lại hành lý mang theo. Gọi là hành lý, nhưng thực ra cũng chỉ có một chiếc túi xách nhỏ của Huệ Trắng. Ba Bình ra đi tay không. Chiếc túi ướt sũng, hai bộ đồ mang theo củng ướt nhẹp. Chỉ có một gói ni lông lớn mà Huệ Trắng đã bao bọc cẩn thận là bên trong vẫn còn khô. Trong đó có một tấm chăn hoa bọc kỹ mấy gói mỳ ăn liền, một gói đường , một hộp sữa, chiếc quẹt ga và một lọ dầu gió. Giờ đây, chừng đó cũng là một kho lương thực quan trong.Ba Bình kiếm cành cây làm sào phơi , bảo Huệ Trắng cởi quần áo ướt hong cho khô. Họ không dám đốt lửa ban ngày vì sợ khói. Huệ Trắng lạnh cóng, rung rẩy trong tấm chăn quấn kín ngang người.

Bấy giờ họ mới thấm mệt, đói, phải mở gói mỳ ăn liền ra ăn sống. Aên xong Ba Bình đi ra ngoài quan sát nghe ngóng động tịnh. chưa đi được một vòng, bổng thấy tiếng Huệ Trắng kêu lên hoảng hốt trong bệ thờ.
-Oâi ! đau quá anh ơi, chuột rút chân em!

Ba Bình vồi quay vào mở tấm chăn để xem chổ chân đau. Anh hồi hộp vì biết rằng trong tấm chăn là Huệ Trắng không còn một mãnh vải trên người. Từ thuở ban đầu của mối tình trong trắng anh chưa hề nhìn thấy thân thể cô.
Đến lúc giở tấm chăn ra, anh bổng thấy rụng rời lo lắng. Tấm thân ngà ngọc mà anh đã tôn thờ trong những năm xa cách lưu lạc, giờ đầy bầm tím nhợt nhạt như mới vớt từ dưới sông lên. Đôi mắt kiêu sa đen thẩm của Huệ Trắng giờ đây ngây dại đau đớn. Ba Bình vội vàng ôm chặt lấy tấm thân lạnh buốt của Huệ Trắng mở hộp dầu gió ra xoa bóp khắp cơ thể cô.

Người Huệ Trắng ấm dần lên. Những mạch máu nhỏ ly ty đã thấy ửng hồng dưới làn da mịn màng. Đôi môi cô đã hết tím tái, trở nên mềm mại nóng bỏng trong bờ môi của Ba Bình. Họ vụng về trao nhau nụ hôn đầu tiên sau bao năm xa cách.
Lúc này cả hai đã hoàn toàn trần truồng. Ba Bình ngây người nhìn cơ thể hấp dẫn Huệ Trắng. Gò ngực săn cứng cao ngất. Nhủ hoa nở to mời mọc. Thấp dưới chiếc eo thon là bờ mông tròn trịa, cặp đùi thon dài hổ trợ cho đám lông rậm rì che nửa kín nửa hở cái hang động không đáy. Tự nhiên Ba Bình thấy tay chân mình trở nên thừa thải, hơi thở thì hổn hển. Huệ Trắng đưa tay nắm chặt lấy tay Ba Bình. Lưỡi của họ lại tìm đến với nhau. Dương vật thì áp sát cửa mình Huệ Trắng rà quét vòng ngoài, nó chùi tới chùi lui nhẹ nhè khắp cửa mình làm Huệ Trắng lên cơn sốt. Ba Bình bắt đầu nhấn vào. Huệ Trắng dang hai chân ra thiệt rộng tay thì bấu chặt vai anh. Anh bắt đầu nhấp nhanh dần trong lúc dâm thủy của Huệ Trắng túa ra như nước suối tí tách từng giọt chảy xuống. Cô ôm vai Ba Bình rướn người lên cùng lúc anh nhún mạnh, Ba Bình có cảm tưởng đầu khất mình bị âm đạo bóp mạnh nhưng anh vẫn tiếp tục đè mông xuống, mạnh nửa mạnh hơn nửa. Huệ Trắng rên nhẹ trong cổ họng, cái cảm giác sướng tột đỉnh xuất hiện trong cô, lan khắp mọi ngóc ngách cơ thể, từ đầu đến chân và dữ dội nhất là ở giữa người cô. Hai chân Huệ Trắng vòng lên ôm chặt lấy thân Ba Bình ép xuống
. . Bạch. . . Bành . . . Bạch. . . Bách. . . . . . . . Bách. . . . . Chát. . . Chát. . . tiếng da thịt hòa lẫn trong tiếng rên vì sướng ngất như một bản tình ca đầy cung bật cao thấp. Ba Bình nắc mạnh hớn chúi người đến trước bên dưới Huệ Trắng cũng rướn người cao hơn. . . . máu chảy rần rật trong người Ba Bình đẩy bật luồn tinh khí vụt vào người Huệ Trắng. . Cả hai thân thể trần truồng bất động trong giấy lát rồi mềm oặt quấn vào nhau

Huệ Trắng gối đầu lên ngực Ba Bình thiêm thiếp ngủ. Bệ thờ lạnh lẻo, nhưng tấm chăn đã giữ lại được hơi ấm cho cả hai người.

Bên ngoài, chốc chốc một cơn mưa ào xuống rồi lại tạnh. Tiếng gió thổi qua các ngọn cây rào rào cùng với tiếng sóng dồn dập từ xa vọng về một âm thanh vô tận và đơn điệu. Ba Bình tưởng cả ngôi miếu cổ lêng đênh trong một giất mơ. Huệ Trắng thỉnh thoảng giật mình ôm chặt lấy anh , thảng thốt.

Những kỷ niệm xa xôi thời hai người còn là học sinh trung học lại ùa về tràn ngập trong Ba Bình . Ngày đau buồn nhất là ngày anh mất Huệ Trắng để rồi chán trường tủi nhục lao vào bước ngoặt cuộc đời. . .

Ngày ấy Huệ Trắng có tên là Ngân Huệ. Và anh, bạn bè thường gọi là Trần Bình.

o O o

Khi Trần Bình trở về nhà thì Ngân Huệ đã lên xe hoa, rạp cưới đã thu dọn xong, căn hà của Ngân Huệ ở kề bên trở nên buồn bả vắng lặng. Trần Bình chạy ra cửa sau, ngồi trên chiếc ghế sắt, nhìn lên cánh cửa sổ trên lầu nhà Ngân Huệ. Cánh cửa đóng chặt.

Sợi dây thép mong manh như sợi tóc thòng từ cánh cửa sổ nhà Ngân Huệ xuống vườn hoa của Trần Bình vẩn còn đây. Trước kia mỗi lần nghe tín hiệu anh chạy ra là đã thấy cuối đầu dây ròng xuống khi thì cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp anh thích khi thì những đầu bài toán khó, lúc thì món quà nho nhỏ. khi Ngân Huệ nghe tiếng huýt sao của anh, ra kéo dây lên thì là những quyễn tiểu thuyết tình yêu, những bài toán đã giải sẳn những gói xí muội những trái cóc. . . . Ngân Huệ ra đi mà không cởi bỏ sợi dây càng làm anh đau lòng.

Một lão nhà giàu có, quyền thế ham mê sắc đẹp của Ngân Huệ tìm mọi cách để mua chuộc mối lái, chiếm đoạt cô bằng được. Một gia đình nề nếp như gia đình Ngân Huệ không thể nào chấp nhận cuộc hôn nhân ấy. Thế là một hôm cảnh sát ập đến khám nhà, bắt cha Huệ đem đi. Bà mẹ khóc hết nước mắt chạy chọt khắp nơi nhưng không được. cuối cùng khi hiểu được đầu đuôi sự việc , thì chỉ còn cách duy nhất gã Huệ cho lảo già đó, mọi sự sẽ im xuôi. Trong lúc hoang man cùng đường, mẹ con Huệ không còn cách nào khác là buông xuôi theo số mệnh để cứu lấy người cha.

Ngân Huệ kể cho Trần Bình nghe câu chuyện ấy trong đêm chia tay cuối cùng đầy nước mắt. Lần đầu tiên người con trai 18 tuổi thấy thấm thía nổi tuổi nhục yếu hèn chẳng biết làm gì để cứu người yêu. Lần đầu tiên anh hiểu luật đời khắc nghiệt, con người giành giật chà đạp lên nhau để sống, mạnh được yếu thua. Anh quyết ra đi tìm bằng được vị sư phụ để có đủ sức mạnh nói chuyện với đời. Một ngày nào đó anh sẽ trở về. . . . . . Con đường về không còn hoa đào rơi, không còn nụ cười trinh trắng của cô bạn láng giềng. . . . . . Nhưng anh sẽ có sức mạnh để trả mối hận tình.

Thời gian cứ thế trôi đi thoắt một cái anh đã trở thành một tướng cướp lừng danh. Một phần cũng là anh dại dột không hề biết mình là nạn nhân của báo chí. Tính hiếu thắng đã làm anh say mê hãnh diên khi thấy tên mình xuất hiện trên mặt báo. Những vụ cướp anh gây ra chẳng qua là để quấy phá lảo đầu hói chồng Ngân Huệ và trêu ngươi những anh chàng thám tử cảnh sát Đô thành.

Dạo đó truyện kiếm hiệp, trinh thám, truyện vụ án tràn ngập thị trường. Nhiều cuốn đã tường thật tỉ mỉ từng chi tiết các thủ đoạn, cách thức thực hiện vụ cướp. Sách dạy cụ thể kỹ lưỡng đến mức có thể áp dụng ngay được.

Oùc phiêu lưu mạo hiểm và trí tưởng tượng của Ba Bình bị kích thích cao độ. Anh say mê nghĩ ra cách tổ chức thực hiện các vụ cướp một cách công phu, tỉ mỉ. Dựa trên quy luật tâm lý và các thủ đoạn nghiệp vụ trong sách điều tra hình sự, anh đã cố ý tạo ra những hiện trường khác thường. Các dấu vết vớ vẫn để lại tại những nới anh đột nhập được anh chủ tâm xếp đặt làm các nhà thám tử ưa phân tích, phán đoán bị dắt đến những giả thuyết ly kỳ như mê hồn trận.

Anh cố tạo ra một phong cách riêng vừa là kẻ trôm vừa là hiệp sĩ, vừa là tay chơi vừa là thám tử, vừ là tướng cướp vừa là kẻ hảo hán tài hoa. Sự kiện đó lập tức được báo chí khai thác dưới mọi hình thức. Những thiên phóng sự điều tra đầy rẩy những giả thuyết phán đoán lơ lửng theo nhiều hướng khác nhau, câu dầm suốt kỳ báo này sang kỳ báo khác làm tai tiếng Ba Bình vượt quá khả năng có thật của anh.

Đương nhiên, bộ máy cảnh sát hết sức khó chịu và phải ra tay. Nhân vật người hùng Ba Bình chỉ như một huyền thoại mới bùng lên bị dập tắt, chỉ còn lưu tryền trong ký ức mọi người. Tất cả những hậu quả của một thời dại dột vẩn còn bám theo ba Bình âm thầm và dai dẳng cho đến ngày nay như một duyên nợ tiền kiếp.

o O o

Huệ Trắng đang ngủ ngon, bổng nhiên hoảng hốt, tay chân rung rẩy. Ba Bình giật mình:
-Tỉnh dậy em! anh đây, anh đây!

Huệ Trắng nhận ra Ba Bình bên cạnh nhưng vẫn bàng hoàng nức nở. Vòng tay cô siết chặt lấy Ba Bình, đầu dụi mãi vào anh như sợ anh sẽ tan biến đi mất.

Mười mấy năm trôi qua, cuộc đời cô đã trải qua nhiều biến đổi. Từ một cô học sinh Ngân Huệ ngây thơ, có một mối tình đầy mộng tưởng đến cuộc hôn nhân trên lệch, sống trên đống vàng mà không hạnh phúc. Huệ Trắng phúc chốc đã phải chấp nhận số phận tủi nhục làm vợ bé của một lảo già có chức quyền thời ngụy. Sau giải phóng, thất vọng vì đời riêng ngang trái, nàng theo bạn bè dốc hết tài sản riêng để vượt biên. Chuyện đổ bể, không thành. Đến khi gặp lại người tình xưa thì cả hai đều vướn phải cảnh tù tội, cùng đường phải dấn thân vào con đường lưu lạc.

Ước mơ lớn nha6t của họ vào lúc này là qua được sông Soài Rạp, dắt nhau về miệt Long An, Đồng Tháp. Ở đó có những vùng rừng chàm mênh mông, những cánh đồng ngập nước bạt ngàn, đất rộng người thưa, không ai biết tung tích. Chỉ cần một mái nhà nhỏ cũng đủ là niềm hạnh phúc của cuộc đời họ.

Nằm trong vòng tay nhau dưới gầm chiếc bệ thờ hoang tàn, xung quanh chỉ có gió và tiếng sóng xa xa cả hai cùng lo lắng nghĩ ngợi. Ngày mai đây sẽ ra sao? Con đường trở về một cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé vẫn dài dằng dặc, vòng tay Ba Bình liệu có che chở được người tình của mình vượt qua những chặng đường đầy bất trắc hay không?



Ngày tiếp theo nắng lên. Chập tối họ tiếp tục lên đường. Ba Bình trụ liệu một cuộc hành trình quay trở lại đoạn đường đi lạc, phải vượt qua đất của trường Tắc Bầu Sấu và nhiều vùng hoang vắng để đến bờ sông Soài Rạp. Đường đi phải tránh được các trạm kiểm soát các chốt tuần tra trên sông và các vùng có đội lao động đang khai hoang, đắp đập.

Hai hôm sau khi hai người đến ven rìa một vùng đồng lầy thì đã quá nửa đêm.
Aùnh trăng hạ tuần chiếu qua màn mây một thứ ánh sáng lờ mờ. Mặt đất khô ráo, phẳng ly chỉ một màu xám đen mở ra vô tận.

Cả hai mệt mỏi rả rời. Họ ngồi bệt xuống bờ đất. Ba Bình vừa vong tay choi Huệ Trắng dựa, vừa chỉ tay về phía trước mặt, nơi có một vì sao cô độc đang sắp lặng xuống sát chân trời:
-Ráng vượt qua cánh đồng phân chấp này chúng ta sẽ đến một chổ có thể dừng chân suốt ngày mai, tha hồ cho em ngủ.
Huệ Trắng nhìn theo tay Ba Bình, chỉ thấy một vật đen mờ cao hơn mặt đất một chút.
-Đó là nơi nào vậy anh?
-Một chiếc lô cốt thời xưa, đã bỏ hoang.
-Em chẳng thấy gì cả. Sao anh biết? Lở ở đó có người thì sao?
-Anh đã khám phá ra nó hồi năm ngoái. Phải vượt qua đầm lầy này mới tới. Anh bạn cùng đi với anh bữa đó xuýt chết chìm ở cánh đồng này.
-Trời ơi! Vậy làm sao chúng mình qua được?
-Đừng lo. Trước hết phải ngồi nghĩ lấy sức đã. Anh sẽ có cách để qua.
Ba Bình để Huệ Trắng nằm ngã trong vòng tay và xoa đôi chân đã mõi nhừ cho cô. Một lúc sau anh nói:
-Đây là cánh đồng phân chấp, một dạng than bùn lỏng do các thân cây tích tụ và mục rữa từ ngàn năm nay. Trên mặt của nó là lớp mỏng tiếp xúc với không khí nên khô ráo và chắc chắn hơn chút ít. Còn bên dưới do ảnh hưởng của nước ngầm, nó vẫn là bùn lầy nhảo quánh.
-Vậy là có thể đi trên mặt mà không thụt chân?
-Không biết cách đi thì chỉ dẩm chân lên là thụt lún xuống sâu. Biết cách đi sẽ không bị xa lầy!
Huệ Trắng úp mặt vào ngực Ba Bình, rụy cồ, co người lại, vòng tay xiết chặc lấy anh nhún nhẩy:
-Oâi, thế thì em sợ lắm. Em không biết cách đi qua đâu.
Ba Bình vổ nhẹ lên lưng Huệ Trắng:
-Không sợ bí quyết là đặt bàn chân xuống mặt bùn cho ngang đều đặn, để trọng lượng phân bố thật đều. Chúc mũi chân hay ấn gót xuống sẽ gây lực tập trung làm cho chân thụt xuống ngay. Cứ thế nhanh nhẹn, nhịp nhàng bước đi từng bước sao cho chân sau chưa kịp lún đã có chân trước tựa để bước lên. Đi liền một mạch. Sang bờ bên kia mới được dừng. Đứng lại một chút xíu sẽ lún xuống sâu!

Sau khi tập luyện cho Huệ Trắng đi thử vài vòng, hai người nghỉ lấy sức chuẩn bị bắt đầu một cuộc vượt đầm lầy căn thẳng.

o O o

Mặt trăng đã ló ra khỏi đám mây, nhưng lưỡi liềm yếu ớt của nó vẫn chỉ đủ sức tỏ xuống một màu vàng loãng. Đất trời gồm hai nửa âm dương đối chọi, bên trên là màu trắng bệt nhờ nhờ, bên dưới là màu đen xám, nhàn nhạt mênh mông. Tất cả lặng yên như đã chết. Ở giữa hai khoảng âm dương ấy là hai bóng đen đang lướt đi, vùng vẩy, lắc lư, uốn éo như hai bóng ma.

Cách đi gò bó đó đã làm Huệ Trắng mất sức, thở mạnh dần, gấp gáp và hổn hểnh. Dáng người xiêu xiêu, bước chân đặt xuống đã líu ríu không chuẩn xác. Ba Bình đi cạnh lo lắng nhưng không thể nắm tay hoặc bế xốc cô lên như những lần vượt ruộng thông thường. Anh chỉ có thể nó những lời âu yếm động viên giữa hơi thở dồn dập vì hồi hộp và thấm mệt:
-Ráng lên chút nửa đi em! . . . . . . Cố gắng đều bước! . . . . Chút xíu nửa thôi! . . . . .
Bức tường đá xiêu vẹo của chiếc lô cốt đã hiện ra. Ba Bình bổng thấy nền bùn dưới chân nhảo dần, mỗi bước đặt xuống đã thấy lún nhiều hơn và bám dính lấy bước chân. Ước lượng quãng đường chỉ còn vài chục mét nửa anh trấn tỉnh bảo huệ Trắng:
-Bình thỉnh em! Không sao đâu, cố gắng lên!

Những bước cuối cùng đất mềm ra nhanh chóng nhưng Ba Bình đã gắng sức vượt lên đặt chân được đến bờ đầm lầy. Huệ Trắng đi sau bổng hét lên, loạng choạng ngã xuống. Chân cô bắt đầu thụt xuống bùn.
Ba Bình như ai bóp chặt lấy tim mình. Khi thấy Huệ Trắng bị thụt xuống cách bờ một khoảng khá xa. Nếu trở ra, anh sẽ bị sa lầy trước khi nắm được tay cô.
Huệ Trắng nức nở gọi Ba Bình. Càng cựa quậy chân cô càng bị dính chặt xuống lớp đất bùn.
-Anh ơi! Cứu em với! Anh ơi!
Ba Bình cố nén nổi lo lắng đáp.
-Bình tỉnh! Đừng cựa quậy! Anh sẽ đưa em vào!

Huệ Trắng hiểu rằng lớp mặt bùn đã bị vỡ nhão ra, mỗi lần cựa quậy càng lún sâu xuống, nên cô sợ hải không dám động đậy nửa. Nhưng dòng bùn lạnh buốt vẫn dần dần dâng lên cuốn chặt quanh mình. Đầm lầy lạnh lùng, chậm chạp nuốt dần Huệ Trắng từ bụng lê ngực. Phía chân trời đã rạng dần. Mảnh trăng mờ đi nhợt nhạt như sợ hải.

Ba Bình lập cập lục tung chiếc túi xách nhỏ, lấy tấm chăn dùng răng xé toạt ra từng mảnh. Anh kéo căng dải vải để thử độ bền rồi nối lại thành sợi dây dài, ném ra cho Huệ Trắng.

Lúc này bùn đã ngập đến nách, Huệ Trắng lấy hết sức lực với tay nắm lấy đầu dây. Ba Bình ở trên bò dồn sức kéo. Huệ Trắng được lôi ra khỏi vũng lầy. Khi Ba Bình kéo được Huệ Trắng vào bờ thì cô đã ngất xỉu, toàn thân đẩm bùn, hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn hơi thở thoi thóp trên cánh mũi.

Chiếc lô cốt nằm dừa lưng vào vùng đầm lầy, xung quanh bụi cây chà là mọc dày đặc. Con đường cạnh bên đã bị xóa sạch trong cánh đồng loan loáng nước mặn.

Ba Bình dọn dẹp được một góc bục gạch cỏn lại để làm chổ nghỉ nghơi. Khó khăn lớn nhất là không có nước ngọt. Những cơn khát đang đe dọa hai người. May sao trong những hốc tường đổ, những vùng trũng của mặt bê tông còn đọng lại một vài vũng nước sau những trận mưa từ hôm trước. Ba Bình đục lon sữa dự trử cho Huệ Trắng uống. Cô đã dần dần hồi tỉnh, nhưng nổi khiếp sợ không sao xóa sạch.

Buổi chiều, ba Bình để Huệ Trắng trong lô cốt, đi thám sát quanh vùng. Anh đã bắt được một con rắn lớn và hai con cá trong một vũng cạn. Vậy là buổi chiều có thể yên tâm. Tối đến có thể đốt lửa để nấu nướng. Anh quyết định nghĩ tại đây một đêm để lấy sức đi tiếp một đêm nửa đến bờ sông Soài Rạp.

o O o

Hôm sau tuy Huệ Trắng chưa khoẻ hẳn, nhưng hai người vẫn phải tính chuyện lên đường. Vào buổi tối họ đã đến bờ sông Vàm Nâu một nhánh nhỏ đổ ra sông Soài Rạp. Sông Vàm Nâu giờ đây nước dâng đầy. Aùnh sáng sao mờ mờ đủ để nhìn thấy những đợt sóng lăn tăn. Bơi qua sông này đối với cả hai người chẳng khác cuộc dạo chơi trên mặt nước như những năm xưa họ cùng nhau đi bơi ở câu lạc bộ bơi lội. Chỉ có khác lúc này tất cả trời sao, sông nước đều vắng vẻ chỉ có hai người, như hai hạt giống đầu tiên mà tạo hóa gieo xuống mảnh đất hoang sơ từ thuở khai thiên lập địa.
Họ cởi hết quần áo bọc vào mảnh vải ni lông buộc chặc để qua bờ bên kia mặc lại cho khô.

Lúc ấy trăng đã nhô lên ở chân trời.

Ba Bình thấy rõ toàn thân Huệ Trắng nhẹ nhàng mềm mại vươn mình trong động tác tháo bỏ y phục, làn da trắng nõn của cô nổi bật trong ánh trăng màu da cam mịn mành. Huệ Trắng đứng quay mặt ra ngoài nên anh chỉ trông thấy hai mông đít dày múi trắng hếu. Cô bước dần xuống nước hai tay khoát nước thỉnh thoảng lại lấy tay vẩy nước lên kỳ kỳ hai bầu vú. Anh bước đến nắm lấy tay cô, kéo đến một bờ đất thấp và cả hai trường mình nằm xuống. Cặp ngực Huệ Trắng cạ vào ngực anh. Dương vật Ba Bình hùng dũng chỉa ngay cửa mình cô, rung rẩy. Cô vòng tay qua cổ kéo anh vào sát hơn. Đôi môi hé mở. Bất giác hai tay Ba Bình ôm đầu cô nghiêng qua đáp vào môi Huệ Trắng. Họ say sưa trao nhau nụ hôn nồng nàn dài lê thê cả chục phút. Ba Bình lúc này đè sấp Huệ Trắng, đè bẹp cả hai trái vú của cô. Hai đùi Huệ Trắng dang rộng, dương vật Ba Bình thình lình chui vào giữa hai chân cô khi Huệ Trắng hẩy đít mạnh. Khúc gân cứng ngắc của anh từng chút một chui vào hết trong người Huệ Trắng. Tim hai người đập mạnh hòa nhịp cùng trong vũ khúc tình ca. Những cảm xúc hạnh phúc kỳ lạ, nổi yêu thương lâng lâng trổi lên. Huệ Trắng bấu chặc đôi vai Ba Bình, nhìn thật lâu khuôn mặt người yêu, cô thấy rỏ anh đang xúc động. Ba Bình tự nhiên thấy Huệ Trắng đẹp lạ thường, anh cảm thấy thương cô vô cùng đồng thời trong người anh trổi dậy một cảm giác kỳ lạ, một linh cảm đầy bất trắc, linh cảm có lẻ đây là lần cuối cùng anh được ôm Huệ Trắng trong vòng tay. Lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó đi, Ba Bình siết mạnh hai cánh tay qua nửa người Huệ Trắng. Cả hai hoàn toàn bất động mà nghe sướng ngất trời, hạnh phúc tuyệt diệu. . .

Khung cảng chung quanh bình yên tỉnh mịch. Vạn vật cây cỏ củng cúi đầu thanh tịnh. Tất cả như im lặng lắng nghe đôi tình nhân vừa tìm được hạnh phúc lứa đôi.

Lúc này Huệ Trắng nằm yên trên nền cỏ, Ba Bình nằm đè cả người lên trên người cô, dương vật vẫn nằm yên trong lòng âm đạo. Anh chống hai gối xuống đất dùng cơ mông thúc dương vật chọc thật mạnh vào lòng âm đạo. Tiếng bìm bịp phát ra khi dương vật cọ vào thành âm đạo qua lớp dâm khí cùng với tiếng bành bạch càng lúc càng nhanh hơn. Huệ Trắng ôm chặc lấy Ba Bình mà rên rĩ. Đến một lúc có lẽ không kềm được nửa ba Bình bổng rống lên thật to rồi dùng hết sức tống một mớ tinh dịch dồn ứ trong ống niệu đạo thẳng vào cuối âm đạo. Huệ Trắng cũng bấu mười ngón tay vào lưng Ba Bình, rướn bụng lên, nét mặt cực kỳ sung sướng, hai chân bấu chặt lấy hông anh. Xuất tinh xong, Ba Bình khoan khoái duổi thẳng chân, người vẩn đè lên thân thể Huệ Trắng.

Một chốc sau, Huệ Trắng đẩy Ba Bình sang một rồi bên giục anh lên đường. Ba Bình chậm rãi đứng lên, cúi lượm bọc quần áo đeo vào trước ngực trong lúc Huệ trắng đang do dẩm bước dần đến mép nước.
Lúc sắp xuống nước Huệ Trắng còn đứng lại bên bờ dang tay gọi Ba Bình:
-Anh ơi, bơi thi với em đi! xem ai sang ben kia trước nha!
Huệ Trắng sãi mình vào làn nước sông mát lạnh, cô thoan thoắt sải tay nhịp nhàng vượt xa Ba Bình. Đã đến gần bờ, đột nhiên bên trái một làn nước cuộn lên kéo thành một vệt dài về phía Huệ Trắng, để lại những đợt sóng xao động dữ dội trên mặt sông.

Ba Bình lao vội đến.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Huệ Trắng vùng vẫy thét lên một tiếng hải hùng và có một xoáy nước dữ nào hút cô ngập xuống đáy sâu. Ba Bình chưa kịp xử trí gì thì từ đáy sông một làn nước mạnh bật lên, kèm theo một vật cứng quật vào ngực anh.

Trong giấy lát anh bị hất tung theo làn nước.

Ba Bình chỉ còn kịp cảm thấy ngực mình bị đập vào một đám bùng nhùng, nhầy nhụa, với những mấu gai sắc nhọn rồi không biết gì nửa.

o O o

Anh cảm thấy lờ mờ rằng mình còn đang tồn tại, những cảm giác dần dần phục hồi. Anh như bị quay tròn trong khoảng không chân tay như bị trói chặt không sao cựa quậy nổi. Choàng dậy và nhận ra mình đang úp ngực xuống đống rể cây hổn độn và nhiều mấu nhọn, toàn thân đau nhức.

Sương đêm đã xuống ướt đẩm và lạnh buốt.

Mặt trời đã ngã về tây. Nước triều đã rút, dòng sông hẹp hẳn lại thành một dải nước lăn tăn lấp loáng. Nhớ đến luồng nước cuồn lên mãnh liệt trên sông và tiếng thét tuyệt vọng của Huệ Trắng, anh rùng mình, co người lại, lấy hết sức gọi đến lạc giọng:
-Huệ ơi. . . . . . . ! Em ơi. . . . . . . ơi. . . . . . . ơi. . . . . . !
Tiến gọi anh lan đi khắp mặt sông, kéo dài đến tận lùm cây xa tít nhưng không một hồi âm. Các hàng cây vẫn lặng lẽ, dòng sông vẩn thảng nhiên cuốn theo những vật sáng lấp lánh trôi đi vội vã.
Anh lại gục xuống thiếp đi không hay gì nửa.

Aùnh mặt trời nóng bỏng trên làn da đã làm Ba Bình tỉnh lại. Huệ Trắng của anh đã bị cá sấu rút đi giữa lúc bơi sang sông. Làn nước do đuôi nó quẩy lên đã xô tạt anh vào bờ. Đám rể cây lởm chởm đã đập vào ngực anh , nhờ có bọc quần áo đeo trước ngực đã đở bớt nếu không thì những mấu nhọn sẽ đâm vào da anh sâu hơn nửa. Các vết thương bị nhét đầy bùn đất đã se lại và cầm máu. Con sấu này phải thuộc lạo lớn đặc biệt, mới đủ sức quẩy đuôi như vậy, và nó đã tỏa ra rất thành thạo trong thủ đoạn bắt mồi.

Có còn hy vọng gì cứu được Huệ Trắng ? Thâm tâm anh không thể chấp nhận cô đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này. Anh gắng gượng đứng lên, rồi men theo bờ sông, len lỏi vào các lạch nước, lội qua các cánh rừng chà là, đi mãi, đi mãi.

Trên một vũng bùn cạnh bờ sông những phần thi thể còn lại của Huệ Trắng chưa bị cá sấu ăn hết. Đầu và nửa trái còn lại của huệ Trắng đã tím bầm, khô cứng dính bết bùn đất. Con sấu đã tha cô đến đây, quần nát đất thành một vùng và ăn hết một nửa thân người. Trong bàn tay trái còn lại Ba Bình còn thấy chiếc nhẩn của Huệ Trắng có khắc chử "H" hoa. Anh nhớ cánh tay phải của cô một chiếc vòng cẩm thạch. Đó là hai kỷ vật mà Huệ Trắng giữ gìn cẩn thận hồi còn ở trường cải tạo. Chiếc vòng đã mất đi cùng cánh tay. Ba Bình muốn khóc mà mắt anh khô khốc.

Anh nâng nịu thu nhặt thi hai Huệ Trắng rửa sạch đất bùn, bọc vào nững bộ quần áo của cô và quấn kỹ bắng tấm vải nhựa mang theo. Xong việc, anh xuống sông rửa mặt, bổng nghe một tiếng "ùm" trầm đụt từ khúc ngoặc của dòng sông vọng đến. Tiếng nước va đập như có một khối gì lớn rơi xuống kèm theo tiến nước bắn rào rào. Tiếng động vừa dữ dội vừa đe dọa vang vọng khắp mặt nước.

Anh chợt nhớ ra, khi cá sấu ăn mồi chưa hết nó bỏ đi một thời gian rồi quay lại. Ba Bình bật nẩy người, vội vàng ôm chặc gói vải nhựa chạy vọt lên bờ băng qua cánh đồng chạy sâu mãi vào phía những dải đất cao. Sau lưng anh dường như có hàng trăm chiếc mõm cá sấu đang chồm đến.

Chạy mãi, chạy mãi cho đến khi biết chắc không còn một con sấu nào đuổi theo ba Bình mới dừng lại, thở dốc từng hồi. những vết thương ở chân và ở ngực bắt đầu bật máu. Anh xé áo ra băng tạm rồi tìm chổ chôn Huệ Trắng.

Men thao bờ sông anh tìm ra một đoạn dòng sông thẳng và ngắn, hai bên là hai khúc cong quay lại như tay ngai. Trong vùng quây đó, có một dải đất nhỏ và cao mọc tòn cây chà là xen lẩn những bụi ráng đại và tràng cỏ xơ xác. Anh kiếm những cành cây để đào một hố nhỏ và sâu, cẩn thận đặt bọc ni lông xuống rồi đấp lên thành một nấm đất.

Không một nén nhan.

Không một cành hoa.

Ba Bình đứng yên lắng hồi lâu trước nắm mồ rồi ngước nhìn xa xắm về phía trước.

Bên kia đoạn sông thẳng là một dãy rừng hổn độn, xơ xác. Dãy núi Vũng Tàu xanh nhạt trên nền trời xám ngắt.. . . . . . . . . . Ba bình vẫn nặng nề bám vào từng cánh cây mà lần bước. Chỉ người anh chỉ còn độc mỗi chiếc quần. Chiếc áo phải xé ra để băng tạm cho vết thương. Trên khuôn mặt đen xạm bụi đất của anh, nỗi đau đớn và nhọc nhằn đã để lại những dấu vết đáng thương. Trông anh bây giờ đã hốc hác như người lớn tuổi.

Khi đang bám vào một thân cây nhỏ để lần xuống một khe nhỏ, Ba Bình bổng bị tuột tay. Anh nhào xuống, lăn lông lốc như một cái bao tải. Cuối cùng, một gốc cây lớn đã ngăn Ba Bình lại và anh nằm ngất lịm trong tư thế ngữa mặt lên, hai tay buông thỏng như người nằm trên võng. Máu từ vết thương ọc ra ướt đẩm mãnh áo tả tơi băng vội và nhỏ giọt xuống mặt đất bên dưới.

Ba Bình nửa mê nửa tỉnh nhận ra mình đang nằm trong một chiếc giường hẹp. Chiếc mùng màu xanh nhạt vây kín lấy anh tỏa ra một mùi thơm dịu dàng mà đã từ lâu lắm anh mới thấy lại. Bên ngoài chiếc mùng là căn phòng nhỏ xung quanh xen bằng những tàu dừa nước sơ sài và mỏng manh.

Trên mình anh có tấm chăn phủ lên ấm áp, nhưng các vết thương vẫn đau đớn nhức nhối. Đầu anh nặng nề choáng váng, chân tay như bị buộc chặc.

Bên kia lớp vách mỏng sát tường nằm, có tiếng người nói chuyện lao xao. Không biết mình tỉnh thực hay mơ, anh lấy hết sức cựa mạnh, cánh tay vừa nhấc lên được một chút đã buông thỏng xuống giường.

Phía sau tấm vải hoa chắn ngang cửa buồng bổng thấy xuất hiện khuôn mặt xinh xắn của một cô gái có mái tóc đen óng ả. Hai mắt cô lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ. Cô dừng lại nhìn anh vừa ngở ngàng vừa lúng túng. Khuôn mặt cô toát lên vẻ mừng rở pha lẩn nổi ngượng ngùng luống cuống:
-Ba ơi! ổng tỉnh lại rồi.
-Ơn trời! vậy là anh qua khỏi. Lúc đem anh về, chỉ thấy thoi thóp như đang hấp hối, tôi lo quá.
Ba Bình nhận ra một ông già tóc bạc trắng khuôn mặt đầy những nếp nhăn đi về phía anh. Anh gượng ngồi dậy nhưng không được, đành ngước nhìn cố gắng nghiêng đầu chào.
-Anh cứ nằm yên. Vẫn còn đang sốt cao lắm. Anh thấy trong người thế nào? Các vết thương còn đau nhiều không?
Ba Bình cố gắng đáp lại, giọng anh nghe phều phào, khó khăn lắm mới bật thành tiếng:
-Xin cảm ơn ông. . . Tôi đã thấy tỉnh táo.

o O o

Cô gái bưng đến bên cạnh Ba Bình một bát thuốc còn bốc khói, dùng chiếc muỗng nhỏ múc lên rồi lại đổ xuống cho mau nguội. Ba Bình cố gắng ngồi dậy nhưng sức lực anh đã biến đi đâu mất.
Cô gái đưa thìa nước đến miệng Ba Bình giọng thỏ thẻ như dổ dành:
-Chú cứ nằm yên, để cháu bón cho. Đừng cựa mình để vết thương mau lành.

Ba Bình hớp lấy những ngụm nước ngọt liệm chảy tràn trên đầu lưỡi đang khô bỏng vì khát. Đó là bát thuốc chắc là đắng, nhưng lúc này nó chảy đến đâu anh thấy ngọt ngào dịu dàng đến đấy. Xúc đúng chín muỗng , cô gái dừng lại. Ba Bình vẫn còn thèm thuồng muốn đón cả lấy bát thuốc để uống. Cô gái biết ý nhình anh an ủi:
- Chú khát lắm phải không? Ráng chịu vậy. Thầy dặn chỉ uống được chừng ấy thôi. Sau mười lăm phút nửa lại uống.
Lúc này ba Bình mới để ý nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức đặt trên chiếc tủ cạnh đầu giường. Ngoài mấy hình em bé treo trên vách ngăn bằng lá dừa nước trong buồng không còn một thứ đồ đạc nào khác. Anh nhận ra chiếc giường anh nằm chính là chiếc giường trong buồng riêng của cô gái.

Các vết thương trên người Ba Bình đã được băng bó và đắp thuốc, nhưng những cơn sốt vì nhiễm trùng vẫn còn hành hạ anh dữ dội. Anh nằm thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khi tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào làm anh thức giấc.
Lúc ấy trời đã mờ tối, tiếng động từ ngoài bờ sông vọng vào nghe như tiếng máy nổ ca nô. Tiếng cô gái ngoài vườn vội vàng hoảng hốt:
- Ba ơi! Ca nô tuần tra của Công An.
Tiếng ông già bên cạnh vách dừa nước vọng ra bình tĩnh:
- Đừng sợ! Vô đây ba biểu
Cô gái chạy vào hổn hểnh vì xúc động:
- Hai chú công anh đi chiếc hô bo đang thẳng về hướng nhà mình.
- Rồi! Để ba lo. Con vào ngay trong buồng, đẩy anh ta nằm sát vô vách, đắp chăn kín, rồi ngồi trong đó. Khi nào Ba gọi mới được ra nghe hôn!
Ba Bình vừa gắng sức dịch sát vào vách lá và trùm chăn kín, đã thấy tiếng ông già ngoài cửa:
- Uûa, mấy chú đi đâu mà muộn vậy? Ghé lại đây nghỉ chút rồi hãy đi công tác.
Một giọng còn trẻ theo bước chân tiếng dần vào cửa:
- Chào ông Hai. Lâu nay ông Hai khoẻ chứ? Mấy hổm rày ông Hai làm gì mà tụi tui không thấy?
- Công việc cũng lai rai vậy thôi. Mời mấy chú vô uống nước. May quá, tôi vừa bắt được mẻ tôm bự. Nhà sẳn rượu, ta lai rai chút chơi.
Oâng quay vào buồng goi cô con gái, cố ý nói to để mấy chú công an bên ngoài nghe thấy:
- An ơi! Con xuống bếp bắt mấy con cua lột làm mồi nhậu cho Ba. Quạt lò than, mang mấy con tôm bự nhất nhậu trước đã.
Rồi ông quay quả trở ra, đốt đèn, pha trà mời khách. Trước sự đón tiếp nồng nhiệt của chủ nhà, mấy chú công an trở nên vui vẻ, cởi mở khác thường. câu chuyện rôm rả bên bàn rượu hồi lâu, bổng có một câu nói làm Ba Bình giật mình chăm chú:
- Mấy hổm rầy ông Hai có thấy kẻ lạ mặt nào lảng vảng ở khu vực này không?
Tiếng ông Hai thảng nhiên nói:
- Không thấy. Có chuyện gì xãy ra mà mấy chủ hỏi vậy?
- Chúng tôi đang truy nã một tên cướp cực kỳ nguy hiểm.
- Gần đây vùng này vẫn yên ổn. Có ai bị cướp bóc gì đâu?
- Oâng Hai không biết đó thôi. Cấp trên đã có lệnh truy nã khẩn cấp, ai thấy hắn đều phải có nhiệm vụ báo ngay cho công an.
- Chúng tôi đâu biết mặt hắn ra sao?
- Tên này có rất nhiều thủ đoạn, luôn luôn thay hình đổi dạng, rất gian ác và thâm độc. Ban ngày hắn giả làm một nông trường viên cần cù lao động để che mắt mọi người. Ban đêm thừa lúc mọi người ngủ là lẻn đi hiện nguyên hình là một tên cướp hoạt động trên sông Lòng Tàu, suốt từ Nhà Bè đến sông Ngã Bảy. Cướp xong là lẩn trốn rất nhanh. Sáng sớm, lại về nông trường đi làm. Vì vậy không ai biết được.
- Hắn ở nông trường nào vậy?
- Nông trường Tắc Bầu Sấu. Cấp trên đã điều tra, đích danh hắn là Ba Bình.
- Tắc Bầu Sấu? Tôi biết. Thấy anh em ở đó ai cũng mến mộ Ba Bình. Tôi đến mấy lần chưa coa dịp gặp anh ta.
- Chu cha! vậy ông Hai lầm rồi. Hắn hết sức xảo quyệt. Nhưng làm sao che mắt được công an. Trinh sát của ta đã có đầy đủ tài liệu về hắn. Hắn đã trốn nhưng chắc chắn còn lẫn quất đâu đây.
- Vậy thì các chú tuần tra riết thì thế nào cũng bắt được hắn.
- Cũng phải dựa vào dân mới được. Lệnh trên thông báo, ai bắt được hắn thì thưởng ai chứa chấp thì coi như đồng bọn, sẽ phải đi tù với hắn.

Nghe đến đây Ba Bình choáng váng như bị nhát búa đập vào đầu. Anh hiểu tình thế của ông chủ nhà thật hiểm nghèo và nguy cấp. Anh xoay người ghé mắt qua khe vách ken bằng lá dừa nước để nhìn ra ngoài.

Ngọn đèn dầu tỏ ánh sáng tù mù trên chiếc bàn. Hai người lạ quay lưng về phía anh sát ngay bên vách, khẩu súng sệ ở bên hông, chỉ cần thò tay sang là sờ được. Oâng chủ nhà ngồi quay mặt về phía anh, ánh đèn mờ làm khuôn mặt ông nhăn nheo hơn nhưng vẫn bình tỉnh thản nhiên nghe khách nói.

Liệu mấy chàng công an trẻ này nhậu cho đến xỉn rồi ra về, hay là sau màn nhậu sẽ đến màn xét nhà, kiểm tra hộ khẩu? Chỉ cần họ vòng ra sau nhà rửa tay hay đi tiểu, sẽ có thể nhìn qua cửa buồng của anh đang nằm.

Ba Bình tự nhủ:"Đằng nào số phận mình cũng vậy rồi. Nếu liên lụy đến ông chủ nhà này mình sẽ ân hận suốt đời"
Anh ngồi dậy cố gắng nhịn đau lần ra cửa sau, men theo những dải bóng tối để bước ra vườn, rồi cứ thấy trước mắt có lối nào đi được là đi, đi mãi. Nhưng anh vẫn còn sốt sức lực có hạn lại gặp sương đêm lạnh, nên đi được vài trăm bước là anh phải nằm xuống bên cạnh một bụi cây thấp. Lâu lắm, có tiếng người nói lao xao vọng đến làm anh tỉnh dậy, nhìn thấy những luồng đèn pin lia đi quét lại lùng xục khắp các bụi cây. Anh hiểu rằng thế là hết. Không còn có thể ẩn vào đâu được nửa. Chân tay anh nhức nhối, đầu choáng váng, không còn sức để lết đi. Anh nhủ thầm:"Đã sa cơ, đành phải chịu. Dù sao cũng phải cố hết sức. Bây giờ có bị bắt ông chủ nhà cũng không bị liên lụy"

Đầu óc anh mong lung với những ý nghĩ và cảm giác hư ảo chập chờn không rỏ nét. Anh chỉ cảm thấy cò người đến bên xốc anh lên. Anh nhắm mắt , xuôi tay không nghĩ đến việc chống cự nửa.

o O o

Khi tỉnh dậy Ba Bình ngạc nhiên thấy mình vẫn còn nằm trong căn phòng cũ, trong tấm chăn ấm áp và mùi thơm quen thuộc. Cô gái thấy anh tỉnh dậy thì mừng rở đem thuốc đến cho uống, đem cháo cho ăn, và trách anh bỏ đi sao không nói, làm hai cha con tìm muốn chết. Nhưng ông già thì sau khi rờ đầu xem anh còn sốt không là quay ra ngay , nét mặt băng khoăn, buồn bực , mà không nói thêm gì nửa.
Đến chiều khi Ba Bình tỉnh dậy và cơn sốt đã giảm, khi ông già vào anh mở miệng nói trước:
- Con xin lổi bác Hai, hôm qua con đã làm phiền bác nhiều quá. Mong bác tha lổi.
- Bộ chú tưởng tôi kêu công an bắt chú hay sao mà chú bỏ đi?
- Con đâu dám nghĩ vậy. Bác Hai cứu con khỏi chết ơn ấy con biết lấy gì đáp lại được.
Oâng Hai càu mày:
- Chú cho tôi là hạng người thế nào mà nói đến chyện kể ơn?
- Xin bác Hai thứ lỗi, con không dám nói như vậy. Nhưng bác Hai đâu biết con là người xấu hay tốt để mà cứu con?
- Tôi nghĩ chú là người tốt. Các vết thương của chú không phải là vết thương do ẩu đã. Nó giống vết thương của người bị nạn. Nhưng cũng kỳ thiệt. Nó cũng giống vết thương của người bị đòn. Nhưng nếu bị đòn phải có dấu dây trói chứ. Không lẻ chú đứng im cho người ta đánh hay sao? Mà nếu do bị ngã thì ngã vào đâu mà lại trầy trợt như vậy?
- Con xin nói thiệt cho bác hay, con chính là Ba Bình đó.
Sau một thoáng ngạc nhiên ông Hai nắm lấy tay Ba Bình đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa thương:
- Trời ơi! Ba Bình thiệt hả? sao mà lại đến nổi này?
- Con đi cùng người bạn, bạn con bị sấu táp, con đuổi theo bị nó quật đuôi, con bật vào gốc cây lởm chởm nên té xỉu, mất máu con tưởng chết mấy lần.
- Chui cha. Đã lâu lắm vùng này không thấy sấu, giờ nó lại về.
- Con cũng không ngờ , nên thật sơ ý, ân hận suốt đời.
Dừng một lát ông già mới hỏi:
- Tôi nghe anh em họ nói về chú, ai cũng cảm tình mến mộ. Vậy là kẻ nào nói xấu chú cho công an?
Ba Bình lắc đầu chua chát:
- Bọn Tám Hoạnh, hiệu phó trường Tắc Bầu Sấu. Con không ăn rơ , hùa theo ăn bớt , chống lại kiểu làm ăn gian dối nên bị chúng hại. Đời con luôn bị họa vì những tiếng oan.
- Chú giỏi lắm. Tôi cũng nhiều lần nghe tiếng Ba Bình, ước ao có ngày hội ngộ. Vậy mà mãi đến bây giờ mới gặp.
- Người ta đồn đại thêm thắt nhiều, chứ sự thực con đâu có được như vậy. . . . . .
Đêm đó, ba Bình và ông già ngồi nói chuyện với nhau đến tận khuya.
Nhờ những bài thuốc hay và sự chăm sóc ân cần của hai cha con cô gái, Ba Bình đã mau chóng chấm dứt được những cơn sốt vì nhiểm trùng. Các vết thương trên người anh đã hết mủ, anh đã tỉnh táo đứng dậy đi lại trong nhà.

Giữa anh và cô gái đã trở nên gần gủi tự nhiên hơn. Hai chữ anh em đằm thắm đã thay thế cho hai chử chú cháu ngượng ngùng và cách biệt. Anh biết cô gái có cái tên dể nhớ là Uùt An. Cha con cô là người gốc ở đây, sống lẻ loi chơ vơ ở một vùng sông nước vắng vẻ, một vùng xa nhất ở vùng An Hòa Đông.

o O o

Những ngày Ba Bình lưu lại trong căn lều lá dừa nước tại An Hòa Đông thật đẹp đẽ, nhưng cũng thật bấp bênh nguy hiểm. Tuy hai cha con cô gái không nói ra điều đó, nhưng nhìn vào thái độ hàng ngày luôn cẩn thận canh chừng và quan sát xung quanh, Ba Bình hiểu rằng lúc nào cũng có thể xãy ra bất trắc. Vì vậy khi vết thương đã bớt đau, và sức khoẻ đã hồi phục, anh nóng lòng tính chuyện lên đường. Oâng Hai biết được ý định hết sức ngăn cản. Anh phải trình bày nguyện vọng là muốn tìm về miệt Long An, Đồng Tháp để tìm mẹ Huệ Trắng báo tin và trao lại kỷ vật cho gia đình. Oâng kêu anh đợi rồi ra đi, một ngày sau khi trở về ông mang cho anh hai bộ quần áo, một số vật dụng thông thường, và cả một tờ giấy thông hành đứng tên ông được phép đi thăm bà con làm kinh tế mới ở Đồng Tháp, Long An.

Theo sự sắp xếp của ông Hai, anh sẽ đi vào lúc gần tối. Uùt An sẽ chở anh dọc theo các con rạch ra đến sôngVàm Nâu rồi vượt qua sông Soài Rạp. Sang sông, anh sẽ tìm về Cần Guộc, sáng hôm sau có thể lên xe đò về thẳng Long An.

Khi Út An và Ba Bình từ mộ Huệ Trắng quay ra thì trăng vừa nhô lên khỏi dãy núi Vũng Tàu ở cuối chân trời. Bên kia dòng sông chỉ thấy lác đác nổi lên những bụi cây thấp lè tè như những bóng người ngồi thu mình lặng lẽ và bí ẩn.

Câu chuyện về cuộc đời long đong đầy bất hạnh của Huệ Trắng là Uùt An xúc động và thương cảm. Lớn lên ở vùng sông nước kinh rạch, cô không thể tưởng tượng rằng trong quần ánh sáng mờ mờ dưới chân mây mà cô vẫn thường thấy ở góc trời phía Bắc, nơi chứa đầy những câu chuyện kỳ lạ của chốn phồn vinh lại có người lại chịu những cảnh ngộ cay đắng đến thế.
Khi hai người đã xuống ghe, Ba Bình phải cầm lấy bơi chèo gợi chuyện để Út An vơi nổi xúc động.
- Em đã trông thấy cá sấu trên sông bao giờ chưa?
- Em chưa thấy. Ba bảo xưa kia vùng này nhiều ca sấu lắm, có lúc theo nhau đi hàng đàng quẫy nước ùm ùm trên sông. Vậy mà ngày nay biến đi đâu hết cả.
- Rừng Sác đã bị tàn phá thành trảng cỏ. Con người lại thi nhau săn bắt. Cứ đà này nó sẽ tuyệt chủng mất thôi. Ở Sài Gòn có đường Hàm Nghi mới một trăm năm trước còn có một con rạch chảy vào gần chợ Bến Thành gọi là Rạch cầu Sấu. Ở đó bán đầy cá sấu từ khắp nới đem đến. Thịt sấu thơm ngon hơn thịt gà. Vậy mà đến nay người Sài Gòn chỉ được coi cá sấu trong Sở Thú
- Ba kể khi còn trẻ ổng cũng từng câu sấu đem về Sài Gòn bán.
- Ba câu vịt hay câu đèn?
- Câu bằng mồi vịt. Dùng một chùm lưỡi câu thiệt bén, buộc vào con vịt, kéo theo một sợi dây dài, buộc vào một chùm trái phao thả nổi trên sông. Con sấu thấy vịt là táp liền nuốt cả luôn chùm lưỡi câu vô bụng. Lúc đó, sấu càng bơi chùm phao càng trì lại làm lưỡi câu xóc mạnh vô ruột, càng giẫy dụa càng mất sức. Lúc đó chỉ việc theo dấu phao trôi cho đến khi nó kiệt sức là bắt gọn.
- Đó là loại sấu nhỏ. Ở miệt Long An câu sấu lớn nó lôi cả chiếc bè chạy hàng nửa buổi.
- Sấu lớn ở đây cũng có. Ba bảo có con thành tinh còn dám đến cạnh thuyền quẩy đuôi lên gạt người ngã xuống sông mà lôi đi. Có một ông gì đã buộc chặc người vào ghe, nằm ép xuống lòng thuyền, khi cá sấu quơ đuôi lên, ông dùng dao chặt đứt cả khúc đuôi.
- Em chèo ghe một mình có sợ cá sấu hông?
- Em chẳng sợ. Đã là con vật thì phải sợ người chứ.
- Uùt An giỏi quá, dũng cảm quá hen!
Nỗi buồn của Uùt An cũng vơi đi được phần nào. Cô cuối nhìn những xoáy nước cuộn theo mái chèo loang loáng dưới ánh trăng cười ngượng nghịu trước những lời khen.
- Chẳng có gì dũng cảm đâu anh Ba. Hàng ngay cứ đi lại trên sông riết rồi quen. Nhút nhát sợ hãi thì đâu có làm ăn được ở vùng này.

Trăng đã lên cao. Các đám mây đã trôi dạt hết về chân trời, chỉ còn lại vầng trăng tròn đầy và trong vắt. Cả dòng sông ngập đầy ánh trăng, theo con nước trôi đi len lỏi giữa những hàng cây mắm rậm rạp.

Qua khỏi khúc cong, chiếc ghe đi vào một vùng bãi bùn trải rộng mấp mé trên mặt nước, phản chiếu ánh trăng sáng loáng như vùng đất bạc. Trên bãi bùn, mọc lên chi chít những thân cây kỳ lạ như những ngọn chông tua tủa đâm thẳng lên cao. Giữa lúc ấy, từ sau khúc quanh của dòng sông một tiếng "ùm" dữ dội vang lên kèm theo tiếng nước văng rào rào như những khối nặng rơi vào dòng nước.
Không kịp nghĩ ngợi Ba Bình kêu lên:
- Cá sấu đó , nằm xuống!
Uùt An giật mình buông mái chèo nghã vào lòng ghe. Ba Bình dang tay đở lấy cô và cả hai nằm ép xuống sạp. Con đò không còn ai chèo lái tròng trành dưới ánh trăng. Những hàng cây loáng thoáng ở hai bên bờ cứ rộng ra, trôi đi mãi mãi.
Không có chiếc đuôi cá sấu nào quét lên.
Xung quanh ánh trăng vẫn vằng vặc.
Nhưng cả hai người đều thấy rõ ràng tiếng tim mình đập vội vã, nhảy nhót trong lồng ngực. Họ nhân ra mình đang hồi hộp không phải vì sợ, mà vì những cảm xúc kỳ diệu đang cháy lên trong lòng nhau giữa chiếc ghe đang dập dềnh chao đảo trên dòng sông vắng.
- Anh Ba. . . . . . ! Em sợ. . . . . .
Uùt An rùng mình, tiếng cô run rẩy đứt quãng vì bối rối và ngộp thở trong vòng tay cường tráng của Ba Bình.
Chiếc ghe lờ đờ trôi vào một nhánh sông hẹp, rồi mắc vào ở một dãi đất nhô ra.
Lúc này Uùt An mặt đối mặt với Ba Bình. Anh chợt phát hiện ra ở Uùt An một vẻ đẹp mộc mạc, chân thật và khoẻ khoắn như những dòng kênh ngày đêm cuồn cuộn chảy theo nhịp thở của thủy triều, những cánh rừng Sác đang tái sinh từ đất phèn hoang mặn bất chấp thử thách của thiên nhiên khắc nghiệt. . . . . . .
- Sao cứ nhìn em hoài vậy , anh Ba?
Uùt An vừ hỏi vừa nghiêng đầu nũng nịu, mở to đôi mắt nhìn anh.
- Anh muốn biết em đang nghĩ những gì? Nói anh nghe đi em.
- Ghét anh lắm.
- Anh Ba làm gì mà ghét anh?
- Anh Ba bày đặt chuyện cá sấu để hù em.
- Cá sấu thiệt đó. Nó tưởng không có người trên ghe nên không quét đuôi lên đó thôi.
- Hứ! Anh Ba xạo. Đó là tiếng dòng sông lở bờ, đất văng xuống nước. Gạt em đâu được.
- Em biết vậy sao còn sợ?
- Tại anh. . . . Tại anh Ba đó. . . . . .
Mắt đối mắt. Những ánh mắt có ý nghĩa bằng hàng vạn ngàn lời nói. . . . vài giây trôi qua. . . rồi như một ma lực vô hình, họ lao vào nhau. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng bừng bừng. Hai thân thể hừng hực lửa tình run rẩy hấp tấp cởi bỏ tất cả quần áo, phá bỏ bức tường ngăn cách da thịt hai người.
Bàn tay Ba Bình lần mò xuống xiết chặt lấy bờ mông chắc nịt của Uùt An. Cô ngửa cần cổ cao mịn lên như chờ đợi. Như hiểu ý, Ba Bình dùng môi ngoạm lấy cổ mà mút nhẹ làm Uùt An rền ư ử. Cái miệng của anh lại trườn xuống cặp vú căng tròn đang cương lên như mời gọi. Anh bú mút chùn chụt thỉnh thoảng lại ngoạm cả bầu vú vào miệng mà hít hà.
Được một chút Ba Bình ngồi dậy chúi người rà rà dương vật vào giữa háng Uùt An. Nhè nhẹ, Ba Bình rướn người tới trước, từng đoạn gân trường vào âm đạo Uùt An. Khi cái đầu khất mới lọt vào qua hai khe thịt chạm vào cái lổ nhị hồng hồng thì Uùt An vòng chân lên eo Ba Bình quặp mạnh xuống.
-Oót. . . ! ahhhưư. . .

Cả hai thân thể cùng oằn người dí sát vào nhau tận hưỡng lạc thú nhục dục.

Ba Bình cảm nhận rỏ rệt dương vật cương cứng của mình đang được ấp ủ trong người Uùt An, Ba Bình nhận thấy những cú co thắt giật giật trong cô làm anh sướng thót cả người, đầu muốn nổ tung. . . Và theo bản năng, anh bắt đầu nhịp lên nhịp xuống. Uùt An rướn người lên đón nhận những cú dập của Ba Bình, hai cơ thể va vào nhau tạo nên những tiếng phạch phạch pha trộn với tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền trong đêm vắng nghe thật dậm dục. . . ghì chặc lấy Ba Bình, Uùt An kéo đầu anh xuống và rên trong hới thở.
-Ahh. . . ! Uùt An. . . sướng quá. . anh Ba. .

Dâm thủy từ phía trong chảy rà ào ạt làm dương vật Ba Bình đi ra, đi vô dể dàng. Anh nắc nắc, thụt ra thụt vô âm hộ phồng cao của Uùt An. Lần đầu tiên được hưởng cái khoái cảm tình dục Uùt An sướng liệm cả người, hai mắt trở nên khờ dại, hơi thở đứt quảng. Cô bây giờ chỉ biết đón nhận cảm giác thống khoái khi củ từ của anh Ba chạy ra chạy vào giữa hai chân mình chứ không còn biết trời trăng gì nửa. Còn về Ba Bình, lần đầu tiên anh quan hệ với người con gái con trinh, cảm giác bon bót làm anh sướng ngất ngây. Anh nắc, anh thụt thật mạnh tới nỗi chiếc xuồng chòng chành như muốn lật. Cả hai như điên dại trong cơn khoái lạc, tiếng da thịt bành bạch, tiếng rên rĩ ì ôi, tiếng sóng nước rì rào làm cả hai cuồng loạn trong đam mê.

Ba Bình rút dương vật ra rồi lại đâm mạnh tới. Hai tay ôm lấy hông Uùt An mà ghì mạnh về phía sau, hễ dương vật vừa đâm tới thì hai tay anh kéo mạnh người Uùt An xuống. Mỗi lần như vậy dường như dương vật của anh đụng luôn phía bên kia thành tử cung Uùt An. Aâm đạo khít rịt. Sướng quá anh nhắm mắt miệng hít hà". . . ứ. . . ư. . . . ư. . . ahhh. . . "Rồi anh chợt thấy trong người rần rần, hàng triệu lổ chân lông nở to, lông dựng ngược. Biết sắp đến đoạn cuối, anh thụt một cái thật mạnh. Dương vật cắm ngập, bít rịt âm đạo nhơn nhớt thứ nước bóng loáng, nó giật giật xuất tinh ào ạt vào trong Uùt An.
-Ơh. . . . ah. . . . ! ! Uùt An ưỡn cao người đón nhận. Aâm hộ cô co thắt liên tục, tinh khí trào ra chảy thành từng dòng dọc theo bờ mông xuống sàn ghe. Trong đời Uùt An, chưa bao giờ cô có được cảm giác sướng ngất như đêm nay. Cô ghì chặt người Ba Bình, hôn nhẹ nhàng lên mặt lên cổ bóng nhẩy mô hôi của Ba Bình. . . như cố níu giữ dư âm của sự sung sướng hạnh phúc. . .

Được một lát, hai thân thể rời nhau ra. Nằm bên cạnh Uùt An , Ba Bình bồi hồi nhớ lại tiếng nước vang dội ở đoạn sông cong bữa trước. Mới đó thôi, từ những ngày cùng đường tuyệt vọng, anh không ngờ đã gặp được gia đình Uùt An như duyên số trời đã giành sẵn. Cha con ông Hai tuy nghèo nhưng đã cứu giúp đùm bọc cho anh, cũng như đất nước của miền Duyên Hải này bao giờ cũng tận tình trọn nghĩa với người. Anh ao ước có một tòa án phân xữ cho anh. Dù thiếu công bằng, có bị xữ oan ức, anh sẵn sàng chấp nhận để sau đó được tự do vĩnh viễn. Nhưng ác nghiệt thay, anh bị liệt vào danh sách đối tượng cải tạo. Nếu bọn Tám Hoạnh bắt được anh, thì không cần nhân chứng, không cần xét xử, chúng có thể đẩy anh đi vĩnh viễn đến những trại xa xôi heo hút làm cho anh chết mòn ở đó không biết bao giờ mới có thể trở về.

Đã tới ngã ba nơi dòng sông Vàm Nâu đổ ra sông Soài Rạp. Trăng đã xế đỉnh đầu mát lạnh. Thủy triều đã lên đẫy, dòng sông mở rộng ra hút tầm mắt, gió mạnh, sóng dâng thành những đợt gối nhau ào ạt. Đây đó thấp thoáng những đốm lửa lẻ loi mờ nhạt trong màn sương mỏng. Chiếc ghe lúc này chỉ còn mỏng manh như chiếc lá nhỏ xíu nhấp nhô theo sóng. Hai người phải tập trung hết sức để đưa chiếc ghe cắt ngang ngọn sóng nhắm tới một chấm đen nhỏ xíu nhô lên nơi chân trời xa. Nơi ấy có một gốc cây cổ thụ đơn độc bên một ngôi miếu nhỏ. Đó là nơi họ sẽ chia tay.

Chia tay với Uùt An bên ngôi miếu cạnh gốc cây mắm già. Ba Bình đi vội trong đêm, sáng ra đã đến một thị trấn nhỏ. Bến xe đang đông người. Năm sáu chiếc xe đò nhỏ đang chuẩn bị đón khách và lên hàng.
Cô bán vé đóng sập cửa xuống treo chiếc biển nguệch ngoạc hai chử "Hết Vé" trước con mắt thất vọng của đám đông hành khách. Ba Bình lo lắng quay ra. Đang ngẩn ngơ không biết về đâu thì một bàn tay nắm lấy Ba Bình, tiếp theo là tiếng mời chào chèo kéo:
- Về Long An, anh Hai ơi! Khỏi vé! Có tiền đi liền!
Chưa kịp phản ứng gì, thì chú lơ đã lôi anh đến bên chiếc xe đang nổ máy, đẩy anh lên phía sau xe giữa đống bao bì và cần xế ngổn ngang chật như nêm cối. Ba Bình ngồi thu mình trong một góc giữa đám hành khách, nhìn quanh, yên tâm dần, vì thấy xung quanh không ai để ý đến mình.
Trang .Tiếp>>
Trang Chủ:PhaTrinhLon.Wap.SH
1/1/285
Powered by Xtgem - 2013
PhaTrinhLon.Wap.SH